Chương 801
Nói rồi, lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ sau đó tới phòng bếp, mở di động nói: “Này, đã qua hơn bốn mươi phút rồi, sao anh còn chưa tới vậy?”
Vội vã trở về từ bệnh viện, sau khi biết được Lam Ngọc
Anh muốn ở lại đây, Trần Phong Sinh ngay lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh.
Sau đó anh ấy vẫn luôn chờ, nhưng mãi vẫn không thấy tiếng chuông cửa vang lên, hiện tại không phải giờ cao điểm, hơn nữa hai nhà cũng cách nhau không xa, sao hơn chục phút rồi vẫn chưa tới chứ.
“Đã tới từ lâu rồi” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
“Đã tới từ lâu rồi?” Trần Phong Sinh bất ngờ, lại sợ kinh động tới phòng hai cô bạn thân kia, nhẹ nhàng đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo ở cửa, sau đó nhíu mày nói: “Sao vẫn chưa thấy cậu lên!”
“Tôi ở dưới lầu. Hoàng Trường Minh chậm rì nói.
“Có chuyện gì thế?” Trần Phong Sinh không hiểu chuyện gì hỏi.
“Chờ một lúc nữa đi.” Hoàng Trường Minh nói xong câu này trực tiếp cúp điện thoại.
Để điện thoại vào trong túi, anh dựa lưng vào ghế, bàn tay đặt trên tay lái, ngón trỏ khể gõ từng nhịp.
Cả trước và sau chiếc Land Rover đều đã có đầy xe nhưng anh cũng không vội lên, chỉ ngồi đó nhìn mây đen che kín bầu trời ngoài cửa sổ.
Sau hai tiếng sấm, vài giọt nước mưa bắt đầu lách tách sau đó tầm tã rơi xuống. Mưa càng lúc càng to, những tòa nhà cao tầng bị phủ một màn nước mưa trở nên mông lung mờ ảo.
Hoàng Trường Minh đóng cửa sổ xe lại, sau đó rút chìa khóa xe, cầm lấy chiếc ô rồi xuống xe.
Có điều sau khi xuống xe, anh cũng không mở ô ra là lại đứng cạnh xe chừng hai ba phút sau đó mới từ từ bước về phía chung cư, hơn nữa còn tiện tay ném chiếc ô đang cầm trong tay vào thùng rác.
Trương Tiểu Du ngồi trên sô pha, nhìn mưa rơi lách tách trên cửa sổ, không khỏi cảm thán nói: “Mưa to quá đi! Có lẽ sau khi tạnh mưa, trời còn nóng hơn nữa!”
“Đúng vậy!” Lam Ngọc Anh cũng tới xem, sau đó nói với Trần Phong Sinh: “Bác sĩ Sinh, hay là anh đợi một lúc nữa ngớt mưa rồi hãy đi.
“Được! Trần Phong Sinh cười đáp lời.
Trong lòng anh ấy lại âm thầm nghĩ, nếu đợi đến lát nữa thì biết đi đâu đây, ánh mắt lại trộm nhìn về phía cửa ra vào.
“Cốc cốc cốc”
Đang nói chuyện trời mưa thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên liên hồi.
Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du đều bất ngờ, chỉ riêng Trương Phong Sinh là sáng bừng đôi mắt lên.
Tới rồi!
Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ, cô ấy nghi ngờ lẩm bẩm: “Ai mà đến muộn thế này?”
“Để anh đi mở cửa!” Trần Phong Sinh đã đứng dậy đi về phía hành lang.
Chỉ còn lại hai cô bạn thân thiết đều nhìn nhau, sự tò mò trong lòng của Trương Tiểu Du quá lớn nên cô ấy đứng dậy theo, thò đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Khi nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, cô ấy vội vàng báo tin cho cô: “Ngọc Anh, hình như là Tổng giám đốc Minh đấy!”
Lam Ngọc Anh nghe thấy cô ấy nói vậy, khóe miệng của cô không khỏi mím lại.
Thực ra ngay từ khi tiếng gõ cửa vang lên, trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra được đó là anh.