Chương 1604
Lý Lan Hoa gạt bỏ tàn thuốc vào bụi cỏ bên cạnh, vừa định đặt điếu thuốc lên miệng thì có một bàn tay to lớn cướp lấy nó.
Phía sau có bóng đen bao phủ, Trương Tiểu Du theo bản năng quay đầu, xuất hiện trong tầm mắt là đôi ủng quân đội, nhích lên phía trên là bộ đồ đông phục huấn luyện răn ri ôm lấy dáng người rắn rỏi, sau đó là gương mặt đẹp trai xuất chúng của Trần Văn Sáng.
‘Vẫn là gương mặt vô cảm và nghiêm túc nhưng bây giờ, ánh mắt lại thâm trầm “Anh cả..” Trương Tiểu Du vội đứng dậy.
Mỗi lần Trần Văn Sáng xuất hiện đều mang theo cảm giác tồn tại.
Có lẽ do bộ đồ quân đội trang nghiêm của anh ta hoặc là do gương mặt quá chính trực lại nghiêm nghị kia, Trương Tiểu Du vừa cảm thấy tôn kính vừa cảm thấy căng thẳng.
Cô nuốt nước bọt một cái, liếc nhìn về phía bạn tốt ở kế bên.
Lý Lan Hoa vẫn bất động vững như núi Thái Sơn ngồi ở đó, cô ấy ngửa đầu nhìn đối phương.
Trần Văn Sáng giật lấy điếu thuốc quãng xuống đất, lấy giày chà qua chà lại rồi nhặt lên vứt vào thùng rác, đôi mắt đen sâu thắm đầy sắc bén.
“Từ khi nào lại học người ta hút thuốc?”
Câu hỏi của Trần Văn Sáng y hệt Trương Tiểu Du chỉ là giọng điệu của Lý Lan Hoa khác lúc nấy, cô ấy vừa nói vừa nhả khói thuốc: “Không liên quan đến chú nhỏ!”
Giống như cố ý, đặc biệt cô còn nhấn mạnh hai chữ cuối Mặc kệ ánh mắt nguy hiểm chết người ấy, Lý Lan Hoa vẫn lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi áo ra, ngậm trong miệng, đưa tay châm lửa.
Chỉ là không thành công bởi Trần Văn Sáng lại giật lấy nó đồng thời kéo cô ấy đứng dậy.
Làm sao Lý Lan Hoa có thể chống lại sức của anh ta, cả cơ thể như con gà con bị anh ta dễ dàng xách tới trước mặt, vòng tay mạnh mẽ như vòng sắt kiềm kẹp khó thoát: “Này, anh làm gì hả, thả tôi ra Trần Văn Sáng..”
Trần Văn Sáng im lặng nheo mắt, không nói hai lời kéo cô ra khỏi công viên, hành động dứt khoát và mạnh mẽ.
Trương Tiểu Du há hốc mồm, lúc phản ứng lại thì Lý Lan Hoa đã bị Trần Văn Sáng dẫn ra cửa, dáng người vạm vỡ dưới màn đêm chỉ dùng một tay kẹp cô ấy xách đi.
Cô thấy thế bèn chạy theo phía sau.
Có tiếng động ở bên cạnh, cô liếc nhìn, bấy giờ Trương Tiểu Du mới phát hiện dưới gốc cây to còn có một cơ thể rắn rỏi đứng đó.
Trần Phong Sinh đã thay đồ phẩu thuật ra, anh đang khoác áo khoác màu xám, một tay đút túi, đứng dựa vào thân cây trông có vẻ đang xem trò hay.
Chắc hẳn anh đi cùng với Trần Văn Sáng nhưng khi nấy lại không chú ý tới anh.
Bị bàn tay của anh nắm lấy, ánh mắt của Trương Tiểu Du vẫn chăm chú dõi theo hai người kia, đặc biệt là cơ bắp dưới lớp áo bộ đội huấn luyện và gương mặt lạnh lùng lẫn nghiêm nghị của Trân Văn Sáng…
Cô nuốt nước bọt, lo lắng không yên hỏi: “Này cầm thú, anh cả của anh… sẽ không đánh người chứ?”
“Có lẽ” Trần Phong Sinh nhíu mày.
“Hả?” Trương Tiểu Du hốt hoảng.
“Chọc em thôi” Trần Phong Sinh thấy cô mắc câu thì nhếch môi cười, ngón tay thon dài nhéo mặt của cô, lười biếng nói: “Anh cả là quân nhân, có tính nguyên tắc cao sẽ không ra tay đánh phụ nữ, lại nói nhìn dáng vẻ của cô bạn tốt của em xem, có giống như ngoan ngoãn mặc người ta ức hiếp không hả?”
Trần Phong Sinh hất cm, Trương Tiểu Du nhìn theo hướng đó.
Chỉ thấy Lý Lan Hoa như con báo nhỏ phẫn nộ, nhe răng trợn mắt cắn cánh tay của Trần Văn Sáng như thể cần rớt miếng thịt trên người anh ta. Nhìn từ xa thôi cũng đã thấy đau, nhưng hết lần này đến lần khác Trân Văn Sáng chẳng dừng bước.
Trong gió đêm, giọng nói hùng hổ dọa người của Lý Lan Hoa vang vọng khắp công viên: “Này Trần Văn Sáng, anh mau thả tôi ra! Đồ chết bầm này, cái tên lính bại hoại kia, tôi muốn đi quân đội tố cáo anh tội chọc ghẹo phụ nữ…”