Chương 756
Bác sĩ trông coi hơi giơ tay lên ra hiệu một cái rồi tháo khẩu trang ra, mỉm cười báo bình an: “Yên tâm, giải phẫu rất thành công, bây giờ bệnh nhân không có bất kỳ mối nguy hiểm đến tính mạng nào! Nhưng mà vì lý do an toàn, một lát nữa cứ đưa bệnh nhân vào phòng quan sát một đêm, ngày mai lại chuyển vào phòng bệnh bình thường!”
“Cám ơn, cảm ơn bác sĩ!” Dường như vào lúc này chỉ có thể nói mấy câu như vậy mà thôi.
Rất nhanh sau đó, y tá đẩy Hoàng Trường Minh từ bên trong ra.
Trên mặt anh không có chút máu nào, môi mỏng đều trắng bệch, mặc dù thân hình cao lớn nhưng lại nhìn rất yếu đuối, anh tựa hồ có chút giây phút tỉnh táo ngắn ngủi, tròng mắt sâu thẳm nửa mở nửa khép, mẫu quang hơi chớp động.
“Trường Minh!”
Hoàng Kiến Phong được Phạm Mỹ Lệ và Lê Tuyết Trinh đỡ, cũng bước nhanh về phía trước.
Hoàng Trường Minh không nhìn bọn họ mà là nhìn xuyên thấu qua kẽ hở thân thể bọn họ, không hề chớp mắt dù chỉ là một cái mà nhìn Ngọc Anh của anh, sau đó từ từ giơ cánh tay lên. Chân mày của anh rất rõ ràng cau lại một chút, nhất định rất đau, nhất định chỗ kia cũng đặc biệt đau.
Tầm mắt của Lam Ngọc Anh mông lung, cô cất bước đi qua bắt lấy tay anh, thấy yết hầu của anh lăn lên hạ xuống, cô biết anh muốn nói gì, nước mắt lộp bộp rơi xuống, nghẹn ngào: “Hoàng Trường Minh, em không sao, em không sợ”
Một màn như vậy khiến những người xung quanh giống như là tự động trở thành bối cảnh.
Bọn họ không coi ai ra gì nhìn nhau, khiến cho mọi người không khỏi im lặng, cũng không có ai tiến lên ngăn cản, bởi vì không riêng gì cô nắm lấy, Hoàng Trường Minh cũng nắm lấy bàn tay cô thật chặt.
Lam Ngọc Anh cùng đi theo vào phòng giám hộ trong tầm mắt của anh.
Khóe miệng Hoàng Kiến Phong giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng sắc mặt của ông ấy rất khó nhìn, Phạm Mỹ Lệ đứng một bên cẩn thận trọng vuốt lưng cho ông ấy bình tĩnh.
Sắc mặt của Lê Tuyết Trinh cũng không khá hơn chút nào, móng tay cô ta cắm vào trong lòng bàn tay.
Lê Hoài Lâm cũng nhìn hai người đang xa dần kia, vẻ mặt ông ấy thế mà lại hơi hoảng hốt, tựa hồ cũng lâm vào một đoạn phim kỷ niệm.
Cô gái trẻ tuổi trưởng thành kiều diễm giống như là một đóa hoa vậy. Trong lúc đi chơi xuân leo núi ở vùng ngoại ô, nửa đường ông ấy không cẩn thận tẻ xuống từ giữa sườn núi, đùi phải nện vào hòn đá to lớn nên bị gãy xương, cô gái bị dọa sợ, khóc không nói được ra một câu đầy đủ. Ông ấy vội vàng an ủi để cho cô ấy đừng sợ, khi thấy ông ấy đau đến mức cả người chảy mồ hôi lạnh, cô ấy qua loa lau nước mắt, không ngừng nói với ông ấy: “Em không sao, em không sợ, Hoài Lâm, anh cũng đừng sợ”
Hoài Lâm.
Thanh âm êm ái kia vang lên bên tại. Lê Hoài Lâm tựa như bị thời gian hơn hai mươi năm đánh gục, đau không thở nổi.
Hoàng Kiến Phong bỗng nhiên giơ tay lên ấn đầu, người vợ bên cạnh bận bịu ân cần: “Bố nó à, ông có khỏe không?”.
Lê Hoài Lâm phục hồi tinh thần lại, chậm chậm điều chỉnh tâm trạng, đi qua nói: “Anh Phong hẳn là ưu tư chập chờn quá lớn, đi về nghỉ ngơi trước đi! Trường Minh bên này giải phẫu cũng đã kết thúc thuận lợi, tối nay cũng không cần có quá nhiều người đợi ở đây, để cho anh ấy trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai lại tới!”
“Cậu Lâm, hôm nay cũng làm phiền cậu rồi!” Phạm Mỹ Lệ cảm kích nói.
“Chị dâu khách khí rồi! Có thể giúp đỡ mọi người em cũng rất vui vẻ!” Lê Hoài Lâm cười một tiếng.
Sau khi thấy bóng mọi người rời đi, ông ấy nhìn về phía con gái đang cứng ngắc tại chỗ, vỗ bả vai cô ta một cái: “Tuyết Trinh, chúng ta cũng trở về đi, buổi tối con một mình lái xe bố cũng không yên tâm, ngồi xe bố đi!”
“Bố!” Lê Tuyết Trinh u oán kêu, tựa như đang oán trách ông ấy giúp người ngoài.