Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1829

“Anh là một tên vương bát đản, miễn là em vui vẻ!”

Trương Tiểu Du_nghiến răng, ‘…”

Mắng? Cô muốn bởi bạo lực gia đình với anh!

Trần Phong Sinh nhìn thấy hai má cô hơi phồng lên, tự biết trong long có quỷ, anh sải bước đi tới, để mũi giày da lên ngón chân cô, ôm cô vào lòng, “Là anh không tốt! Hiện tại em không sao cả anh hiểu rồi, anh đã quá bận tâm suy nghĩ được và mất của mình. Giờ thì hiểu lâm đã được giải tỏa , mọi thứ đều tốt rồi!”

“Máy bay bị hoãn hơn sáu tiếng hiện tại anh buồn ngủ. Đi ngủ thôi!”

Trần Phong Sinh nói xong liền muốn dỗ cô đi lên giường lớn phía sau.

Trương Tiểu Du chế nhạo: “Ngử?”

Muốn thật tốt!

Thoát khỏi vòng tay của anh, cô nắm lấy chiếc gối bên cạnh đập mạnh vào.

khuôn mặt điển trai của anh, khi nghe anh “hừ” một tiếng, lòng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô trực tiếp đẩy anh ra khỏi phòng :“Ngủ trên ghế sô pha!”

Ngay lập tức cánh cửa đóng lại không chút thương tiếc “Dị Cửa bị khóa lại Trần Phong Sinh ôm cái gối trong tay, buồn tủi xoa mũi.

Tạm thời ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ quay vào.

Nhìn xung quanh đây là một căn phòng rất nhỏ, bên ngoài có một phòng khách nhỏ và một chiếc ghế sô pha nhỏ, anh bước đến nằm trên đó hai bắp chân treo lơ lửng trên không, cảm giác vô cùng khó chịu.

Anh thở dài thườn thượt, đưa tay ôm ngực.

Màn đêm bên ngoài sâu như nước, tuy răng nhắm đôi mắt đào hoa nhưng Trần Phong Sinh không có ngủ ngược lại là nằm như vậy khoảng nửa canh giờ, sau khi xác định trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, liền ngồi dậy một lần nữa lén lút bước đi với chiếc gối trên tay đi vào. phòng ngủ.

Trương Tiểu Du vừa rồi tức giận không thèm để ý, tuy rằng cô khóa cửa nhưng bên ngoài vẫn cắm một chiếc chìa khóa.

Chỉ cần Trần Phong Sinh vặn nhẹ ổ khóa sẽ được mở ra.

Ngón tay mảnh khảnh như ngọc vặn chiếc chìa khóa nhỏ, sợ đánh thức.

người bên trong, anh cẩn thận mở ra, đẩy cửa ra một khe hở rồi nhẹ nhàng bước vào.

Rèm cửa trong phòng không được kéo ra vài tia sáng bạc tràn vào.

Trần Phong Sinh từng bước đến gần chiếc giường lớn trong ánh bạc rực rỡ kia, sau đó vén chăn bông lên, chuẩn bị ôm cô vào lòng ngủ Ngay khi anh chạm vào vai cô, bàn tay to của anh đã trở nên cứng ngắc.

Không ngờ, Trương Tiểu Du còn chưa ngủ, cô giật mình quay đầu lại nhìn thấy anh còn không biết xấu hổ lẻn vào, cô không tức giận, quay đầu lại quát: “Cút đi!”

Trần Phong Sinh nhíu mày vì thấy trên mặt cô vẫn còn đọng nước mắt.

Thật ra sau khi nằm xuống Trương Tiểu Du vẫn chưa ngủ thiếp đi , trong.

lòng cảm thấy có lỗi và tức giận, hơn nữa càng bực mình về anh vừa rồi cô quá đấm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không nghe thấy động tĩnh gì cho đến khi anh đặt đặt tay lên vai cô.

Nhìn thấy đôi mất sưng đỏ của cô, Trần Phong Sinh tự nguyền rủa mình trong lòng: “Anh xin lỗi!”

Anh ấy lại nói xin lỗi.

Trần Phong Sinh thực sự thấy có lỗi, cảm thấy mình rất ích kỷ, nhất là bây.

giờ anh nhìn thấy cô khóc, anh cảm thấy trái tim mình như bị nóng lên, giọt nước mắt dường như đã chảy vào trong lòng anh.

Dù là lúc nào, khi người con gái khóc đó phải là l của đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK