Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203

 

Lam Ngọc Anhliếm môi một cái, không thể làm gì khác hơn là âm ở thưa đáp đang phận Vừa buông xuống lý đó uống đã uống can, Hoàng Trường Minh trước sau im lặng không nói, bằng nhiên nghiêng bốn mươi lăm độ đứng lên, dập tắt điều thuốc trong tay, ngón tay gõ gõ mặt đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, ngày mai vẫn còn cuộc họp.

 

Lời này như đang nói đến đây là kết thúc.

 

Người lãnh đạo tối cao lên tiếng, mọi người hai mặt nhìn nhau, cho dù chưa tận hứng nhưng cũng không ai dám phản đối, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đứng dậy rời khỏi theo.

 

Trở lại khách sạn, giảm đốc nói không có gối nên không thoải mái, đi tìm người đổi, Lam Ngọc Anhhiểu rõ gật đầu, tự mình đi về phía thang máy trước.

 

Trong quá trình chờ đợi, bóng tối sau lưng dẫn dẫn bao phủ.

 

Lam Ngọc Anhquay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Trường Minhmột tay đút túi đứng bên cạnh, ngược chiều ánh sáng, đường nét và hình dáng gương mặt càng lộ rõ.

 

Nghĩ đến thân phận đi công tác lần này, cô vẫn gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Hoàng.

 

Hoàng Trường Minh không phản ứng với cô, đường viễn khỏe mỗi mím lại thành một đường thẳng mỏng manh, gương mặt cũng lộ rõ sự bình tĩnh. Lam Ngọc Anh không khỏi mín khỏe miệng.

 

Lúc ở KTV, hình như cả người anh đều bao phủ trong cảm xúc không vui, lúc rời khỏi ai cũng sở hai không dám hít thở, lúc này thậm chí còn tồi tệ hơn.

 

“Ting!”

 

Cửa thang máy từ từ mở ra.

 

Sau khi Lam Ngọc Anh chờ anh đi vào thì mới lặng lẽ bước vào.

 

Chỉ có hai người bọn họ, giữa chừng cũng không có ai gọi thang máy, con số màu đỏ trước sau đều đặn nhanh chóng nhảy lên phía trên.

 

Lam Ngọc Anhcúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, tay nhẹ nhàng rũ xuống nắm lại, một mình đứng trong một không gian khép kín cùng anh như vậy, trong lòng luôn có chút lo lắng mơ hồ, sợ anh đột nhiên trở thành như con sói đói mà nhào lên…

 

Nhưng đến khi thang máy đến nơi, Hoàng Trường Minhvẫn đứng ngay tại chỗ.

 

Lam Ngọc Anh thấy anh không ý nhúc nhích, liền nhanh chân chạy chẳng, sau đó có tiếng bước chân theo sát phía sau.

 

Nhanh chóng đi tới cửa phòng, cô móc tâm thể phòng từ trong túi ra, tiếng mở khóa căn phòng vang lên tiếng “tích”, lúc bước chân vào, sau lưng vang lên giọng nói trầm lặng của đàn ông, sâu thăm thẳm “Không phải nói chi được phép hát cho một mình tôi nghe sao?”

 

“.. Hơi thờ Lam Ngọc Anh đột nhiên ngừng lại.

 

Đó là lúc trước khi quan hệ của họ chưa kết thúc, anh đã nói…

 

Cô không khỏi quay đầu lại, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt âm u sâu thăm thẳm kia.

 

Ảnh đèn hành lang có hơi tăm tối, trong ánh mắt sâu xa tựa như giếng cổ, có nồng đậm sự chán ghét và lên án, tựa như bé trai đang lên án lời người lớn nói không đáng tin…

 

Bị đốt cháy đến như vậy, Lam Ngọc Anhnhanh chóng đóng cửa lại.

 

Tối hôm qua Lam Ngọc Anhngủ không ngon lắm,

 

Trong giấc mơ cô vẫn đang hát, mỗi một lần theo sau còn kèm theo giọng nói độc tài bám dai như địa “Sau này chỉ được phép hát cho một mình tôi nghe”

 

“Nghe thấy không?”

 

“Nghe thấy

 

Tám giờ rười sáng xuất phát từ khách sạn, hơn bảy giờ Nguyễn Phonggọi điện cho cô cùng nhau xuống lâu dùng bữa sáng, lúc cô mở cửa, hai bố con đã chở ở cửa.

 

Cậu bé vừa thấy cô, lập tức đưa tay tới, sau khi được cô dắt, thẹn thùng gãi đầu.

 

“Hôm nay có thể kết thúc sớm một chút hay không?” Lúc đóng cửa, Nguyễn Phonghỏi cô.

 

“Em không biết, hình như lượng công việc rất nhiều…” Lam Ngọc Anhlắc đầu, dựa vào kinh nghiệm hôm qua thì vẫn là ẩn số.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK