Chương 1288
“Em có muốn anh mặc giúp em không?” Trần Phong Sinh ngang ngược nhìn cô “Em có thể tự mình mặc được!” Trương Tiểu Du lắc đầu, đưa tay muốn với lấy quần áo.
Mặc dù mới vừa rồi cô ấy bị tiêm thuốc mê nhưng chỉ tiến hành được một nửa, tác dụng của thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, ngoại trừ thân dưới không còn sức lực, mặc quần áo sẽ không sao nhưng động tác sẽ bị chậm.
“Thật lâu sau cuối cùng cô ấy cũng đã mặc xong, Trương Tiểu Du ngấng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của anh ấy đứng ở cửa.
‘Sau khi đặt cô ấy xuống đất, Trần Phong Sinh sải bước ra phía cửa, đứng nghiêng người ở đó gần như chắn hết mọi ánh sáng, anh ấy châm một điếu thuốc, hít mấy hơi trong chốc lát đã không còn thấy khói thuốc lá. Anh ấy quay đầu lại nhìn cô ấy chấm chẩm, vẻ mặt lạnh lùng không kém gì khi vừa nấy cô ấy đối mặt với bác sĩ và y tá nọ.
Trương Tiểu Du hai bàn tay xoắn lại, muốn hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại ở đây.
Nhưng khi nghĩ lại, cô ấy nhanh chóng đoán được là em họ Chu Thị Linh đã nói với anh ấy răng phải đến đây trong vòng hai giờ đồng hồ để ngăn cản cô ấy thực hiện cuộc phẫu thuật này, nên anh ấy mới lái xe với tốc độ như bay trên đường cao tốc đến đây.
Khi đang không biết nên mở miệng như thế nảo thì giọng nói của anh ấy vang lên: “Trương Tiếu Du, lần trước em rơi xuống hồ bị nước vào đầu sao?”
Trần Phong Sinh nghiến răng nghiến lợi từ xa nói, bởi vì nếu như đến quá gân anh ấy sợ không khống chế được mình mà bóp chết cô.
“Em có biết nếu anh đến muộn một chút, mẹ kiếp, hiện tại em đã không có ận rồi”
Nghĩ đến bộ dạng của cô ấy vừa rồi trên bàn mổ, anh ấy vẫn còn cảm thấy tức giận, gân xanh trên mu bàn tay nhảy dựng lên, các đốt ngón tay kêu cót kết, điếu thuốc bị anh ấy kẹp ở giữa hai ngón tay đã bị kẹp nát Tối hôm qua anh ấy đi ra khỏi thành phố, gọi cho cô ấy thì cô ấy tắt máy không nghe, chiều hôm sau khi anh ấy quay lại giải quyết công việc ở bệnh viện, khi màn đêm buông xuống, mặc dù cảm thấy khó chịu vì phát hiện ra cô ấy đang dùng thuốc tránh thai khẩn cấp và thực hiện đủ biện pháp sau lưng anh ấy nhưng anh vẫn lái xe đi tìm cô.
Không nghĩ tới buổi tối cô còn không về nhà.
Chờ đợi cả đêm giống như một kẻ ngốc nhưng lại không thấy bóng dáng cô ấy trở lại ‘Vừa đóng sầm cửa bước lên xe thì nhận được điện thoại của em họ cô, đâu dây bên kia vội vàng nói cô ấy muốn đi bán thận. Sau khi cúp máy anh liền nhấn chân ga phóng xe trên đường cao tốc với mã lực cực đại, thậm chí không dám hút một điểu thuốc giữa chừng, may là anh đến kịp.
Trương Tiểu Du co vai lại, đây là lân đầu tiên cô ấy thấy anh nói như vậy.
Cô co vai lại, thấp giọng nói: “Em biết..”
“Em còn dám nói em biết” Trần Phong Sinh tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cô.
“Em không muốn như vậy, nhưng em không thể không làm thế” Trương Tiểu Du mím môi, đành phải làm theo những lời em họ dạy trước đây: “Em đã kiểm tra trên mạng rồi, trên đó nói thiếu một quả thận cũng không sao, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Chẳng phải sinh viên đại học bây giờ vẫn hay kêu gào bán thận mua Iphone sao?”
“Nói bậy nói bạt” Trần Phong Sinh tràm giọng mảng, giọng nói như mài tận chân răng: “Em coi nghề bác sĩ của bọn anh chỉ ăn cơm thường thôi sao? Em nghĩ rằng việc mổ thận chỉ đơn giản như một cái chạm nhẹ thôi sao? Có phải embi ngốc không, có phải thiển cận không? Bán đi một quả thận là sống ít đi bao nhiêu năm em có biết không? Về sau nếu như gặp phải tình huống đặc biệt nào đó trong tương lai, chẳng hạn như mang thai, chẳng hạn như sinh nở, liệu một quả thận có đủ gánh vác không? Hơn nữa, phẫu thuật ở môi trường như.
thế này rất dễ gây nhiễm trùng hậu phẫu”
“Không phải em cần tiền thôi sao? Sao em không nói với anh?”
Khi Trương Tiểu Du nghe câu nói vừa rồi của anh ấy không khỏi siết chặt hai tay: “Số tiền không nhỏ, hơn ba tỷ rưỡi!
“Hơn ba tỷ rưỡi cái rằm!” Trần Phong Sinh tức giận chửi tục.
Giọng anh ấy kiêu ngạo như vậy nhưng anh ẩy có vốn để kiêu ngạo, với con số đó mà nói anh ấy có thế không chớp mắt.
Trương Tiểu Du cố chấp nhìn đi chỗ khác: “Đây là chuyện của em, không liên quan gì đến anh..”