Chương 547
Trùng hợp ư… Nửa tiếng trước, cô mới nói cho bà ấy nghe nhà hàng mà mình đang ăn cơ mà…
Lam Ngọc Anh mím môi nhìn đằng sau, Hoàng Trường Minh mặc bộ suit thủ công màu đen, hai tay đút túi quần. Nhìn quần áo của hai người cùng với hai người nước ngoài đứng bên cạnh, hình như đúng là mới làm việc xong rồi qua đây.
Lúc này, Diệp Tấn đã thanh toán xong, quay về bên cạnh cô, Hoàng Thanh Thảo cũng phát hiện ra anh ấy, không khỏi hỏi: “Cải Trắng, cậu này là ai vậy?”
“Là bạn ở nước ngoài của cháu.” Lam Ngọc Anh giới thiệu “Chào mọi người, tôi là Diệp Tấn, đây là danh thiếp của tôi: “Diệp Tấn lấy danh thiếp từ trong túi áo.
“Ái chả, là bác sĩ à? Chàng trai trẻ rất giỏi đấy nhỉ Hoàng Thanh Thảo nhận danh thiếp rồi liên tục khen ngợi, còn lười biếng nói một câu: “Chẳng trách lần trước cô nói muốn giới thiệu bạn trai cho cháu, cháu lại không đồng ý, thì ra đã có sẵn một người rồi!”
Ngay khi Hoàng Thanh Thảo vừa dứt lời, Lam Ngọc Anh đã nhận thấy Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô bằng ánh mắt hung ác.
“Không phải.” Cô muốn giải thích, nhưng ngẫm lại thì thấy không cần thiết, bèn kéo Diệp Tấn định rời đi: “Cô ơi, bọn cháu còn bận việc khác, cháu đi trước nhé!”
Lam Ngọc Anh rời khỏi nhà hàng, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo sau lưng mình. Ngay cả Diệp Tấn cũng không khỏi giơ tay sờ gáy, không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng.
Hai người bắt taxi ra bờ sông. Lúc này bên bờ sông có không ít người, nơi xa là ánh đèn rực rỡ. Một cơn gió mát lạnh dễ chịu thổi đến. Hai người đi dạo hơn nửa tiếng, uống một ly café rồi mới rời đi.
Lam Ngọc Anh nói là mình có thể tự về nhà, song Diệp Tấn lại kiên quyết giữ vững phong thái của một quý ông, phải đưa cô về nhà mới chịu
Xe taxi đỗ dưới khu chung cư. Cô thấy Diệp Tấn cũng xuống xe, bèn cởi áo khoác trả lại cho anh: “Diệp Tấn, cậu mau về đi. Bye bye! “Bye!” Diệp Tấn cũng vẫy tay chào cô.
Lam Ngọc Anh mỉm cười nhìn bóng dáng cao lớn của anh ngồi vào taxi rồi rời đi.
Từ trước tới nay, Diệp Tấn vẫn luôn rất lịch thiệp. Ở Canada, không chỉ trong bệnh viện nơi anh làm việc mà ngay cả tòa soạn bảo nơi cô làm việc cũng có rất nhiều cô gái mến mộ anh. Không biết sau này anh sẽ tìm một nửa kia như thế nào. Chẳng qua bất kể đối phương là người như thế nào thì chắc hẳn sẽ rất may mắn.
Lam Ngọc Anh tự cười nhạo mình bà tám, sau đó thu hồi tầm mắt, đi vào trong tòa nhà.
“Ting!” Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô bước ra thang máy. Đang cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, đến khi ngẩng đầu lên, cô không khỏi khựng lại.
Bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đã đứng trước cửa phòng trộm, tay kẹp một điều thuốc, bên cạnh giày da còn vương vãi mấy mẩu đầu lọc thuốc lá, xem ra anh đã đứng đó từ rất lâu, gương mặt cương nghị thoạt nhìn rất lạnh lùng.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đã về rồi à?”
“Hoàng Trường Minh, sao anh lại ở đây. Lam Ngọc Anh kinh ngạc.
“Chờ cô.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng. Hoàng Trường Minh bỗng dụi tắt điều thuốc còn chưa hút xong, từng bước đi về phía cô: “Cô với anh ta đã từng làm chưa?”
“Với ai.” Cô ngẩn người, lùi về sau theo phản xạ.
“Tên đeo kính đó!” Hoàng Trường Minh áp sát về phía cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Lúc này Lam Ngọc Anh mới hiểu ra anh đang ám chỉ Diệp Tấn, nhưng cô vẫn rất hoang mang: “. Từng làm gì?”
“Cô nói cô sống ở nước ngoài nhiều năm nên đã sớm quen thuộc văn hóa phương tây, nam nữ trưởng thành xảy ra quan hệ là chuyện như cơm bữa, thể cô với anh ta đã từng làm chưa?” Mũi giày da của Hoàng Trường Minh đã kề sát bên mũi chân cô, tỏa ra khí thế bá đạo kinh người.
“Hình như chuyện này đầu liên quan gì tới anh… Lam Ngọc Anh cần môi.
“Những gì cô đã làm với tôi, cô cũng từng làm với anh ta hả?” Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh híp lại thành một khe hở, trông có vẻ rất tối tăm, bỗng cất cao giọng: “Trả lời tôi, có hay không?”
Lam Ngọc Anh hoảng sợ, trả lời theo phản xạ: “Không, chúng tôi chưa từng làm…
“Chưa từng làm?” Hoàng Trường Minh hếch lông mày.
“Chưa từng.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.