Chương 202
Trước khi đi công tác đã đặt phòng trước, sau khi đi vào, chỉ cần đưa chứng minh thư là được.
Lúc Lam Ngọc Anhlấy thẻ mở cửa phòng, lơ đăng quét mắt thẻ trong tay Hoàng Trường Minh.
Anh lại ở phòng đối diện.
Lúc này Nguyễn Phong cũng lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng: “Làm phiền cô cho tôi phòng bên canh cô gái này!”
“Vâng, xin anh chở chút!” Cô gái ở quầy lễ tân với vàng trả lời, mấy giây sau cười nói: “Đúng lúc có khách hàng trà phòng, đây là phòng của anh “Cảm ơn” Nguyễn Phong mìm cười.
Sau khi thuê phòng xong, Nguyễn Phong nắm tay trải con trai, tai phải rất tự nhiên đưa qua xách hai túi cho cô: “Ngọc Anh, chúng ta đi thôi.”
Lam Ngọc Anhgật đầu, sau đó bóng hai người lớn và một đứa bé đi về phía thang máy.
Lúc này Phan Duy đã không dám nhìn sắc mặt của sếp mình nữa.
Thật đáng sợ…
Căn phòng sắp xếp xong thì đã bắt đầu tập trung vào trong công việc.
Ở đây có hội trường họp, cả ngày cũng không ngừng mở hội nghị, đến tối miễn không có bữa tiệc được sắp xếp, cũng có thể chiếm được, Lam Ngọc Anhđương nhiên cũng đến tham dự, chẳng qua sau khi kết thúc dường như mọi người còn muốn đi tăng hai hát karaoke nữa.
Nghĩ đến hai bố con Nguyễn Phongđi công tác với cô, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, không muốn đi KTV lắm.
Ảnh mắt Hoàng Trường Minhliếc xéo tới: “Nóng lòng muốn về như vậy?”
“Ngọc Anh, cô không thể không đi.” Anh vừa mở miệng như vậy, giám đốc lập tức lên tiếng: “Không cho người ta mặt mũi chút nào! Cơm cũng ăn, đi dạo một vòng không tồi, đi đi, chúng ta xuống dưới sân chơi”
Lam Ngọc Anhbắt đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo đoàn bọn họ.
Đoàn người bọn họ tới phòng karaoke nam nữ tới cũng ngồi không ít.
Trong đám người, Lam Ngọc Anh bưng ly đó uống nghe một bài rồi tiếp một bài, có lúc ca khúc trữ tình buồn ngủ, sau đó lại nghe một khúc rock and roll sục sôi cổ động, lập tức thay đổi tinh thần.
Nhấp một hớp đồ uống xoa dịu, giám đốc như một con chuột lên đến bên cạnh cô, bưng ly bia rồi uống một hơi cạn sạch.
Đặt microphone vào cô: “Ngọc Anh, nhanh, tôi hát tới nỗi khô cả cổ họng rồi, cô thay tôi tới hát hai bài di.”
“Giám đốc, tôi..” Lam Ngọc Anhắc đầu.
Còn chưa kịp từ chối, giám đốc cũng đã giành trước nói tiếp: “Đừng giả vờ! Lần trước ở tiệc liên hoan của bộ phận tôi cũng từng nghe cô hát, tôi biết cô hát rất hay, tôi cũng chọn cho cô rồi! Đợi lát nữa bài này xong thì tới cô!”
“.” Lam Ngọc Anhkhóc không ra nước mắt.
Một bài nhanh chóng hát xong thì có người hỏi: “Bài tới này ai hát nhiều
Lam Ngọc Anhkhông thể làm gì khác hơn là cầm microphone ding day. khúc nhạc dạo vang lên, cô đồng thời hát theo “Vàng cây lá bay đổi tay ngây buôn mang suy tư về đẩy đôi mắt nhung kiêu sa môi mềm tìm đến cơn mê, niềm tin đã lạnh theo tháng năm giả băng, em có nghe ngoài phố đang kết hoa, bao nhiêu sắc hoa là bấy nhiều tâm tình mang ý thơ mong chờ
Câu cuối cùng hát xong, lòng bàn tay Lam Ngọc Anhlặng lẽ thả lỏng.
Trong ánh đèn muôn màu muôn vẻ, mồ hôi xen kẽ trong đường chỉ tay hiện rõ gấp khúc dưới ánh sáng.
Trong suốt quá trình hát, cô luôn cảm thấy có đôi mắt sáng quắc đang nhìn minh chằm chằm, sắp thiếu đốt lưng cô thủng thành hai lỗ, cô mang đôi guốc cao khoảng phân nhiều lần xém chút nữa không đứng vững.
Lam Ngọc Anhrất khó chịu, đặt microphone lên bàn rồi đi tới số pha, cầm ly đồ uống lên uống tiếp.
Người ngồi bên cạnh bắt đầu xôn xao: “Hát thật không tệ, đợi lát nữa lại hát tiếp hai bài nhé.”
“Đúng đúng.” Lập tức có tiếng hùa theo.