Chương 134
Màn cửa che nắng chưa được kéo ra, chỉ có một lớp màn mỏng màu trắng, có một bóng dáng đứng ở đó, ảnh nắng chiếu lên người càng khiến anh cao lớn.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, đường nét trên người anh không quá rõ ràng, cô nghĩ tới chuyện tối qua mình và Nguyễn Phong ra khỏi câu lạc bộ
Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, giọng nói buồn bã: “Anh Nguyễn Phong.”
Nguyễn Phong là người đàn ông có giấu ở trong lòng nhiều năm, nếu có thể thì cô sẽ thấy rất may mắn anh đã đưa mình đi. Nhưng bây giờ cô đã đi theo Hoàng Trường Minh, nếu cô xảy ra quan hệ với Nguyễn Phong thì cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào… “Em muốn chết sao?”
Một giọng nam lạnh lẽo đột nhiên vang lên giống như cơn gió lạnh thổi vào.
Cả người Lam Ngọc Anh run lên, nhưng trong lòng bằng vui mừng ngắng đầu nhìn qua: “Hoàng Trường Minh?”
Hoàng Trường Minh lạnh lùng quay người lại, đôi mắt u ám khóa chặt cô không buông tha. “Em thử để tôi nghe thấy em gọi tên người đàn ông khác xem?”
Lam Ngọc Anh đã quấn chăn bước xuống giường.
Cô đi tới trước mặt anh, cơ thể cường tráng và khuôn mặt cương nghị không thô lỗ đập vào mắt cô, mùi thuốc lá trong không khí càng khiến cô chắc chắn người này là anh.
Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, vẫn không dám chắc chắn: “Người tối qua… là anh sao?” “Sao vậy? Em thất vọng? Hoàng Trường Minh đã bóp nát điều thuốc trong tay, khẽ quát: “Vậy em dám nghĩ là ai!” “Thật sự là anh sao?” Lam Ngọc Anh chớp mất mấy cái.
Cô làm như không nhìn thấy anh tức giận, ánh mắt còn lộ vẻ mừng rỡ.
Hoàng Trường Minh không khỏi nhíu mày, dưới ánh mắt tha thiết của cô thì anh gật đầu.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, sự căng thắng trong lòng Lam Ngọc Anh cũng được buông lỏng, thậm chí cô còn kích động nắm lấy tay anh, nhưng vì động tác này nên chăn mỏng quấn trên người có từ từ rơi xuống.
Hoàng Trường Minh cúi đầu nhìn cô nằm chặt bàn tay mình.
Tất cả biểu hiện của cô từ nãy đến giờ khiến ngọn lửa trong lòng anh lặng lẽ biến mất.
Nhưng sau đó tiếng chăn mỏng rơi xuống thảm, Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua cơ thể đầy dấu hôn và dấu tay của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt cũng tối đi một chút.
Lam Ngọc Anh cũng ý thức được nên vội vàng cúi xuống nhặt.
Cô cố gắng quấn lên người thì anh ôm chặt eo cô kéo về phía trước. “Mới sáng sớm em lại quyến rũ tôi?”
Điều thuốc trong tay Hoàng Trường Minh đã bóp nát từ lúc nào, anh củi đầu xuống.
Nhiệt độ lòng bàn tay của anh khiến Lam Ngọc Anh run rẩy, ký ức tối hôm qua vẫn hỗn loạn không rõ ràng, nhưng sự mạnh mẽ lại rất rõ ràng, cả người cô lập tức cứng đờ.
Cô bỗng đưa tay đẩy anh ra, lùi về sau mấy bước.
Hoàng Trường Minh vốn chỉ định trêu chọ cô, lực cánh tay cũng không nhiều.
Sau đó anh nhìn thấy cô quay lại giường, cúi xuống nhặt quần áo mặc lên người, cả quá trình cô không nói câu nào, lông mày anh vừa dẫn ra lại nhíu chặt lần nữa.
Cô vừa cầm túi xách thì điện thoại vang lên.
Lam Ngọc Anh tìm thấy đặt lên tại: “Alo?” “Anh Anh, em không sao chứ? Tối qua em bằng biến mất khiến anh lo lắng chết đi được!” Giọng Nguyễn Phong khó kiềm nén sự lo lång.
Tối hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện đụng xe thì cô biển mất, anh ấy gọi rất nhiều lần nhưng cô không nghe máy, cuối cùng cô chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn “Em đi trước, có việc”, Nguyễn Phong sợ cô khó chịu không muốn người khác làm phiền nên anh ấy đợi đến sáng nay mới gọi hỏi thăm. “Em không sao.” Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh bên cửa sổ, thấp giọng nói: “Em chỉ về nhà trước thôi ”
Nguyễn Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được, vậy anh yên tâm rồi! Nếu em khó chịu thì uống nhiều nước ấm, em nhớ ăn sáng, đừng để bụng đói.”
Sau đó anh ấy dặn dò mấy câu mới cúp máy.
Lam Ngọc Anh nằm chặt điện thoại, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực phóng đến từ cửa sổ.
Cô cần mỗi mới có dũng khí nhìn anh: “Nếu anh không cần gì nữa thì tôi đi làm đây.
Lam Ngọc Anh đợi thêm mấy giây thì quay người ra khỏi phòng.
Khi đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng đồ đạc đập “Loảng xoảng” xuống sàn nhà, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát.
Cô nhớ tới chiếc gạt tàn pha lê trong tay Hoàng Trường Minh khi nãy…