Chương 1297
“Không tốt lâm đâu!” Trương Tiểu Du đỏ mặt nói với giọng như mi “Anh chắc có nghe thấy tiếng ngáy của chú em chứ?
kêu: Trần Phong Sinh nhíu nhíu mày khi nghe được lời này: “Ừm, anh nghe rất rõ ràng!”
Bên kia cửa, cô và em họ ở phòng ngủ đối diện thì không sao, tiếng ngáy của người chú trong phòng khách đặc biệt rõ ràng trong màn đêm, gần như là đang ở bên cạnh vậy.
“Àil” Từ trên môi Trần Phong Sinh kêu lên một tiếng.
Trương Tiểu Du nghe thấy anh ấy thở dài một cách chịu đựng và đau khổ, cho dù đang tắt đèn nên không nhìn rõ, nhưng cô ấy vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt tuyệt vọng cùng bất mãn của anh ấy như thế nào, có chút vui vẻ.
Ai ngờ, trong giây tiếp theo, lại bị anh ấy nâng cảm lên: “Vậy em đành phải chịu khó một chút vậy!”
Trương Tiểu Du chưa kịp phản ứng, môi cô ấy lại bị bịt kín.
Từng chiếc cúc của bộ đồ ngủ lần lượt rơi ra, hô hấp của cô ấy trở nên rối loạn, chỉ còn lại thanh âm run rẩy khiêu gợi.
Ngày hôm sau mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng, bên cạnh không có ai, chỉ còn lại cô ấy trong phòng, trong thùng rác có rất nhiều giấy vệ sinh.
Khuôn mặt của Trương Tiểu Du đỏ bừng khi nhớ đến chuyện tối qua.
Người đàn ông này thực sự dám vô lương tâm như mọi khi, sâu bọ, hóc môn tràn ra, người lớn vẫn ở đây mà vẫn dám không kiêng nế gì!
Cô ấy mặc lại bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài, thấy trong nhà im ảng không có ai, vẻ mặt cô ấy bối rối tìm kiếm từ phòng này sang phòng khác, cô vội vàng vào phòng tâm tâm rửa. Sau khi cô ấy thay quần áo, ở hành lang có âm thanh phát ra Cả nhà cô cùng với dáng người cao lớn của Trần Phong Sinh từ bên ngoài đi vào, còn mang theo bữa sáng đang bốc khói “Ngủ dậy rồi sao?” Trần Phong Sinh nhướng mày về phía cô ấy.
Trương Tiểu Du nhìn anh ấy, sau đó lại nhìn về phía cô và những người khác.
phía sau, vòng vo hỏi: “Mọi người sáng sớm đi đâu vậy?”
Người cô mang bữa sáng đi tới, vừa hướng dẫn chồng dọn bàn ăn, vừa trả lời cô ấy: “Còn đi đâu chứ, cô đưa Phong Sinh đến gặp bố mẹ con”
Trương Tiểu Du giật mình.
Đi gặp bố mẹ mình sao?
Sau khi nuốt nước bọt, cô kinh ngạc nhìn Trần Phong Sinh.
“Trần Phong Sinh đang giúp người cô bưng bát đũa đi ra khỏi bếp, ánh mắt nhìn chảm chảm vào cô ấy, cong môi nói: “Em nhìn anh làm gì vậy? Đừng lo lắng, anh không có nói xấu em trước mặt bố mẹ em đâu!”
Trương Tiểu Du nhìn anh ấy, nhưng lòng như bị mềm nhữn.
Trần Phong Sinh đồ ăn sáng cho cô ấy: “Ăn sáng xong, chúng ta trở về Sài Gòn!”
“Ừm, vâng!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trong ánh nẳng ban mai, cô ấy không nhận ra rắng cô ấy hoàn toàn giống như một người vợ nhỏ vâng lời.
Giữa chừng, Trần Phong Sinh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, Trương Tiểu Du nuốt hết những lời định nói vào bụng, kéo nhẹ người em họ đang uống sữa đậu nành bên cạnh: “Linh, mọi người đi lúc nào vậy?” Tại sao em không gọi chị?”
Chu Thị Linh trợn tròn mắt: “Gọi thế nào được, chị ngủ như heo ấy!”
Khóe miệng của Trương Tiếu Du giật giật Không phải vì đêm qua bọn họ đã tiêu hao quá nhiều thế lực, nếu không, thì bọn họ đi lúc nào cũng không biết Cô ấy khẽ cau mày, giọng nói có phần khó hiểu hỏi: “Sao sáng sớm hôm nay người cô nghĩ gì mà lại đi gặp bố mẹ chị vậy?”
“Anh rế chủ động nói muốn đi!” Chu Thị Linh nhún vai nói.
Trương Tiểu Du ngạc nhiên.