Thấy chưa, đến nguyên soái cũng đồng ý với cách làm của ta rồi, các ngươi tỉnh mộng đi!
Mọi người trông vậy bèn tức điên lên, song không thể không khịt mũi chấp nhận.
Tiếp đó, tới lượt Lưu tướng quân của Đại Mạc.
Vốn chỉ cần vẽ một đường thôi là được, song ai ngờ Triệu tướng quân lại mặt dày như vậy, cuỗm mất rất nhiều địa bản mà hắn ta coi trọng.
Nếu hắn ta còn tiếp tục nhường nhịn nữa thì Đại Mạc sẽ không nhận được chút lợi lộc nào.
Thế là hắn ta bèn nhấc bút, vẽ một hình xiêu vẹo, trông chẳng khác gì con giun đũa trong bụng, hết đoạn gấp khúc này đến đoạn gấp khúc nọ, khiến người ta nhìn mà lòng đau như cắt.
“Lưu tướng quân, làm gì có ai vẽ như ngươi chứ, vẽ sang cả bên nước ta rồi!"
"Đúng vậy đó, vẽ sang cả hai nước, muốn làm nước láng giềng với chúng ta vậy sao?"
“Hay lắm, những nơi giá trị cũng bị ngươi chiếm hết rồi, một chút canh thừa cũng chẳng để lại cho chúng ta!"
“Mau vẽ lại đi, bằng không lão phu không khách khí với ngươi nữa đâu!"
Lưu tướng quân buông bút xuống, nói một cách hùng hổ: “Cái này là do Triệu tướng quân dạy ta đấy, muốn trách các ngươi đi mà trách hắn ta ấy!"
Mọi người tức điên lên nhưng không thể không chấp nhận.
Tiếp đó tới những nước khác phân chia lãnh thổ, tranh giành địa bàn.
Bọn họ không hề tuân thủ quy tắc, vẽ những đường nguệch ngoạc không đâu vào đâu, cố gắng hết sức để lôi kéo được những thứ có giá trị về cho mình.
Cuối cùng, bản đồ bị chia năm xẻ bảy, phần của người nọ có phần của người kia, cứ rối loạn lên và không thể phân chia được nữa!
Cùng với đó, tình hữu nghị của mọi người cũng tan vỡ, giờ bọn họ coi đối phương như kẻ địch, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt!
Lâm Bắc Phàm nói: “Chúc mừng mọi người đã giành được phần lãnh thổ của mình, thực hiện được đại nghiệp mở rộng bờ cõi vĩ đại! Sau đây bản vương sẽ phục chế tấm bản đồ này ra làm nhiều bản cho mọi người đem về! Đồng thời, cũng hy vọng các vị tướng quân sau khi về nước hãy phái người tới tiếp quản phần lãnh thổ mà mình đã được chia, tuyệt đối không được làm hại đến hòa khí giữa các bên!"
“Vâng thưa nguyên soái!” Mọi người đồng thanh đáp.
Lâm Bắc Phàm nói: “Hai hôm nữa là chúng ta đều trở về, sau này không biết khi nào mới được gặp lại nhau, bản vương thấy luyến tiếc vô cùng! Đem rượu ra đây, bản vương muốn không say không về với các vị tướng quân!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Tối hôm đó, Lâm Bắc Phàm và các vị tướng quân uống rượu say sưa. Cứ thế hai ngày trôi qua, mọi người đều trở về, vừa dẫn binh đi tiếp quản phần lãnh thổ mới nhận được, vừa tới phục mệnh với triều đình.
Khoảng một tuần sau, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng về tới kinh thành.
“Bệ hạ, vi thần dẫn đại quân liên minh chinh phục Đại Hạ, tới nay đã khải hoàn trở về! Đây là những gì lần này chúng thần xuất binh giành được, mời bệ hạ xem!” Lâm Bắc Phàm dâng bản đồ lên.
Nữ đế mở bản đồ ra xem, nhìn thấy cả vùng đất cực Đông đều rơi vào tay Đại Võ, nàng vui mừng vô cùng: “Ái khanh, vất vả cho ngươi và các vị tướng sĩ rồi! Chỉ cần bỏ ra một cái giá bé xíu mà có thể giành được cả phần đất cực Đông, công lao của các ngươi là vô cùng lớn! Các ngươi đúng là trụ cột của Đại Võ!"
“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần quả không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm và mọi người đáp. Tiếp đó, nữ đế nhìn về một hướng khác trong bản đồ, phát hiện nơi đó bị phân chia thành các thể loại hình thù khác nhau, phần của nước này có phần của nước kia, hoàn toàn không thể nhận diện được, nàng không khỏi bật cười.
Bởi lẽ bên trong tấm bản đồ này có một ẩn ý, về sau chắc chắn sẽ có rất nhiều xung đột và chiến tranh.
Vì lợi ích, chắc chắn bọn họ sẽ đấu đá nhau.
Như vậy thì bọn họ sẽ không còn uy hiếp quá nhiều đến Đại Võ nữa, thậm chí sau này Đại Võ còn có cơ hội...
Nữ đế càng lúc càng bội phục Lâm Bắc Phàm!
Đánh một trận thôi, chẳng những không bị tổn thất gì mà còn giành được lợi ích cực lớn, hắn đúng là niềm vinh hạnh của Đại Võ.