“Ở phương diện chính trị, thừa tướng đại nhân nghiêm trị tham quan ô lại, chưa bao giờ từng thiên vị, ra tay nhiều nhân tài dự bị ưu tú!"
mạnh bạo! Ở phương diện đào tạo nhân tài đương nhiên ngươi thân là tế tửu của Quốc Tử Giám đã đào tạo ra rất “Ở phương diện giang hồ, thừa tướng đại nhân liên tục đưa ra diệu kế, trấn áp mạnh mẽ các môn phái trong giang hồ và những kẻ phạm tội, gây rối, giữ vững sự thống trị của triều đường và sự ổn định của quốc gia!"
"Ngoài ra, thừa tướng dẫn binh đánh lùi binh mã Đại Nguyệt và Đại Hạ, nhân cơ hội đưa ra một loạt các khoản bồi thường chiến tranh, làm suy yếu quốc lực của đối thủ trong khi củng cố thực lực của bên ta!"
"Còn có rất nhiều công lao cống hiến của ngươi thôi không nói đến nữa! Dưới sự cố gắng của thừa tướng đại nhân, Đại Võ chúng ta đã kết thúc cục diện chia năm xẻ bảy, sức mạnh quân lực tăng mạnh, cuộc sống của dân chúng được cải thiện cực nhiều, triều đường ổn định, quốc lực càng ngày càng hùng mạnh, chấn động các quốc gia xung quanh, khiến bọn họ thu lại nanh vuốt, không dám tới xâm lược!” Đôi mắt của Triệu Khoát nóng rực như mặt trời: “Thừa tướng đại nhân, ngươi chính là quân thần có thể vận dụng linh hoạt binh pháp tối cao trong quân, trong triều đường, và với người trong thiên hạ!"
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Không ngờ lại để ngươi phát hiện ra rồi, đây đúng thật đều là cách vận dụng cụ thể của binh pháp! Binh pháp và cách trị quốc, cách ngoại giao, xưa nay không có sự khác biệt rõ ràng vì bọn chúng đều là một thể, mục tiêu chính là thống nhất, đều là vì dân giàu, nước mạnh, binh khỏe! Chỉ cần có thể thực hiện được mục tiêu này vậy đó chính là binh pháp tốt!"
“Chỉ cần dân giàu nước mạnh binh khỏe, mạnh đến mức độ ngay cả các nước đều phải sợ hãi, ai còn dám chiến với chúng ta nữa? Nếu như còn không phục, chúng ta sẽ dẫn binh qua đó, nói không chừng bọn họ đều sợ không dám ra tay, trực tiếp mở cửa, dàn quân nghênh đón! Ha ha!"
“Đúng đúng, đại nhân nói đúng!"
Triệu Khoát liên tục gật đầu với vẻ vô cùng kích động, tuy rằng Lâm Bắc Phàm cũng không dạy binh pháp cụ thể nhưng lại mở ra quan niệm dùng binh cho hắn ta!
Để hắn ta biết chiến tranh có thể đánh như vậy!
Binh pháp có thể dùng như thế!Loại cải cách về mặt lý luận này đối với hắn ta mà nói còn hơn cả khai thiên lập địa.
Tâm trạng của Triệu Khoát kích động, cúi người một cách cung kính: “Cảm ơn thừa tướng đại nhân đã chỉ điểm, hôm nay thật sự thu hoạch phong phú quá, hạ quan cần phải về tiếp tục nghiền ngẫm! Lần sau lại tới thăm thừa tướng, mong thừa tướng đại nhân vui lòng chỉ bảo!"
“Đi đi!” Lâm Bắc Phàm phất tay.
Triệu Khoát tạm biệt Lâm Bắc Phàm rồi đi ra khỏi thư phòng.
Kết quả nhìn thấy tiểu quận chúa, Dạ Lai Hương và Quách Thiếu Soái vừa vặn đi qua, hắn ta gật nhẹ đầu sau đó rời đi.
Ba người tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đều kinh ngạc.
Đây là Triệu Khoát phế vật uống rượu cầu say, tự mình sa ngã đấy sao? Sao thoạt nhìn không giống cho lắm?
Lễ phép như thế, có tinh thần như thế, cứ như đã thay da đổi thịt vậy!
Ba người vội vàng lao vào trong thư phòng, tiểu quận chúa gọi: “Lâm Bắc Phàm, Triệu Khoát làm sao vậy, tới tìm ngươi làm gì?"
“Hắn ta tới học binh pháp với ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Học binh pháp? Với tình hình của hắn ta hiện tại còn có lòng dạ học binh pháp nữa sao"
Đám người tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đều ngạc nhiên.
Lâm Bắc Phàm bực mình nói: “Đừng dùng ánh mắt trước kia để nhìn người, người ta đã bước ra khỏi chuyện quá khứ, thay đổi triệt để, bắt đầu lại từ đầu rồi! Hắn ta cảm thấy khả năng dùng binh của mình không đủ cho nên tới đây xin ta chỉ dạy!"
“Hóa ra là như vậy!” Ba người chợt hiểu ra.
“Các ngươi nhìn hắn ta gặp đả kích lớn như thế mà vẫn có thể gắng gượng qua được, biết đứng dậy sau khi gục ngã, cố gắng phấn đấu, đây mới là tấm gương tốt của thanh niên Đại Võ ta! Mà các ngươi thì sao?” Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt hỏi.
“Chúng ta thì sao?” Tiểu quận chúa không phục.
“Tiểu quận chúa, ngươi nhìn mình trước đi!"
Lâm Bắc Phàm tìm được bia ngắm, dùng lời văn để lên án tội trạng: “Không hề nỗ lực một chút nào cả, cả ngày chỉ biết lêu lổng khắp nơi, bận ăn bận uống, ta chưa từng gặp thứ phàm ăn nào biết ăn như ngươi đấy!"
Tiểu quận chúa nói với vẻ không phục: “Ta cũng rất cố gắng đấy nhé!"
“Ngươi cố gắng cái gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta cố gắng tìm đồ ăn, còn mua đồ ăn cho ngươi này, có thích không?"
Tiểu quận chúa xách một hộp đồ ăn, nói với bản mặt cợt nhả.
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ nhận hộp thức ăn: “Tiểu quận chúa, đứng ra phía sau ta đi!"
"Được!"
Tiểu quận chúa vui vẻ chạy đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Sau đó nàng chống nạnh, cùng Lâm Bắc Phàm nhìn Dạ Lai Hương với vẻ giận dữ.
Lâm Bắc Phàm: “Dạ Lai Hương, ngươi nhìn ngươi đi!"
Tiểu quận chúa: “Dạ Lai Hương, ngươi nhìn ngươi đi!” Dạ Lai Hương ngơ ngác: “Ta làm sao?"
“Ngươi còn mặt mũi mà hỏi à?"
Lâm Bắc Phàm nổi nóng nói: “Ngươi nhìn Triệu Khoát người ta gặp đả kích lớn như thế mà vẫn có thể gắng gượng qua được, biết đứng dậy sau khi gục ngã, cố gắng phấn đấu, mà ngươi thì sao? Không hề nỗ lực một chút nào cả, cả ngày lêu lổng khắp nơi, du thủ du thực, ta chưa từng thấy tên nào phế vật như ngươi!” Tiểu quận chúa: “Đúng! Ta chưa từng thấy tên nào phế vật như ngươi!"