Tại Lâm phủ, tiểu quận chúa cười khanh khách.
“Sư Sư tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, các ngươi không biết tối qua buồn cười cỡ nào đâu! Cái tên tam hoàng tử Đại Viêm kia uống Thông Thần đan xong cứ như biến thành một người khác vậy, hắn ta còn ôm một nam tử rồi hôn lấy hôn để cơ..."
“Kinh khủng quá! Ghê tởm quá! Đúng là quá buồn cười, ha ha..."
“Một người như thế mà còn có mặt mũi hòa thân với ta? Phi, ha ha..."
Mọi người cũng bật cười theo tiểu quận chúa.
Dạo này kinh thành thái bình quá, chẳng có chuyện gì xảy ra cả nên mọi người cứ nhằm chuyện này mà nói. Cười xong, tiểu quận chúa đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng ngẩng mặt, nói một cách vô cùng chân thành:
“Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi nhé, cảm ơn ngươi đã giúp ta báo thù!"
Lâm Bắc Phàm có hơi bực bội, hắn chọc gương mặt đàn hồi của tiểu quận chúa, đoạn bảo: “Tiểu quận chúa, cảm ơn không thôi hả? Quận chúa có biết để giúp quận chúa, ta đã phải xông pha nguy hiểm lớn thế nào không?"
Tiểu quận chúa hơi chột dạ, đúng thật là chuyện này làm không được đường hoàng cho lắm, khiến Lâm Bắc Phàm phải chịu nguy hiểm rất lớn.
“Sau này ta sẽ chia một nửa thịt cho ngươi!” Tiểu quận chúa chân thành báo đáp.
Lâm Bắc Phàm lại càng tức hơn nữa: “Thịt mà quận chúa ăn là của nhà ta đấy!"
“Thế chia một nửa rượu cho ngươi!” Tiểu quận chúa đau lòng nói.
Lâm Bắc Phàm muốn điên lên: “Rượu cũng là của nhà ta!"
“Thế ta. thế ta..."
Tiểu quận chúa hơi ngại: “Thế ta bồi thường bản thân mình cho ngươi đấy, được chưa hả?"
Lâm Bắc Phàm tức đến mức toàn thân phát run: “Sao quận chúa có thể lấy oán trả ơn như vậy hả?"
“Đáng ghét quá, không chơi với ngươi nữa! Hừ!” Tiểu quận chúa tức giận đạp cho Lâm Bắc Phàm một cái rồi chạy đi.
Lâm Bắc Phàm tới thư phòng xử lý văn kiện.
Lúc này, Lý Sư Sư bước vào, nàng nói với giọng điệu khiển trách: “Tướng công, những lời hôm nay ngươi nói với tiểu quận chúa mặc dù chỉ là đùa vui thôi nhưng cũng hơi quá rồi đó! Chắc ngươi cũng biết tiểu quận chúa có ý đó với ngươi mà."
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Sao ta lại không biết chứ? Nhưng mà Sư Sư, ngươi cũng biết là Đại Võ sẽ không tha thứ cho những chuyện mà ta đã làm, sau này phải nhân cơ hội mà rời đi cho sớm! Tiểu quận chúa có thân phận đặc biệt, nếu như quận chúa đi theo ta thì về sau phải ở đâu?"
Lý Sư Sư thở dài một hơi, nàng thấy hơi khó xử: “Cũng phải! Nàng là tiểu quận chúa của Đại Võ, được nữ đế yêu thương! Còn chúng ta lại là... dẫu sao thì cũng không phải người cùng đường!"
“Thế nên ta mới giữ khoảng cách với tiểu quận chúa để tránh làm lỡ giai nhân!” Lâm Bắc Phàm than thở.
Thực ra Lâm Bắc Phàm luôn có ấn tượng tốt với tiểu quận chúa.
Nàng như một người bạn gái nhỏ vậy, lúc nào cũng quấn lấy hắn, chơi với hắn, còn hơi có cảm giác oan gia.
Chơi cùng tiểu quận chúa khiến hắn vui vẻ và thoải mái vô cùng.
Thế nhưng thân phận hai người khác biệt, giữa cả hai có một đường kẻ nằm ở giữa, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Mà khi bại lộ, do lập trường, do thân phận, cả hai sẽ... Thôi, giờ không nghĩ nhiều như vậy nữa!
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cầm lấy văn kiện, đoạn nói với Lý Sư Sư: “Sư Sư, bệ hạ giao cho ta một nhiệm vụ quan trọng, đêm nay ta không về đâu, ngươi phải chú ý chăm sóc nhà cửa đấy!"
“Tướng công cứ đi đi, công vụ quan trọng” Lý Sư Sư vội nói.
Hai người ôm nhau một hồi, sau đó Lâm Bắc Phàm bèn vội vã rời khỏi Lâm phủ tới hoàng cung.
Không lâu sau, tiểu quận chúa trở về, nàng nhìn trái nhìn phải, đoạn bảo: “Cái tên xấu xa kia đâu rồi, sao không thấy đâu hết vậy?"
Lý Sư Sư đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu quận chúa, tướng công có việc gấp cần phải làm, tối nay không về đâu!"
"Hóa ra là như vậy, hắn không ở đây là tốt nhất!” Tiểu quận chúa nói với vẻ không vui.
Trông dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của tiểu quận chúa, Lý Sư Sư bèn che miệng cười trộm. Song cứ nghĩ đến việc hai người không có duyên phận, nàng chỉ đành thở dài một hơi.
Lúc này, Đại Lực đã nấu xong cơm tối, gọi mọi người tới ăn cơm.
“Lấy thêm vài vò rượu ngon tới!” Tiểu quận chúa nói.
“Tiểu quận chúa."
“Ta muốn nhân lúc hắn không có nhà uống vài vò cho hắn tức chết!” Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi.
Buổi tối hôm đó, không biết tiểu quận chúa buồn bực chuyện gì mà đã uống rất nhiều rượu, uống đến mức say mơ màng.
Lý Sư Sư vô cùng đau đầu: “Uống thành như vậy, xem ra không thể trở về được rồi! Tiểu Thúy, ngươi lập tức đi thu dọn một căn phòng cho tiểu quận chúa nghỉ ngơi! Đại Lực nữa, ngươi đi thông báo cho quận vương phủ để mọi người an tâm!"
“Vâng thưa thiếu phu nhân!” Hai người bèn đáp lời.
Tiếp đó, Lý Sư Sư và Mạc Như Sương đỡ tiểu quận chúa say mèm tới căn phòng đã được thu dọn để nghỉ ngơi.
Lúc này, tiểu quận chúa đã tỉnh hơn một chút: “Chúng ta đang đi đâu thế?"
“Tiểu quận chúa say rồi, để chúng ta đỡ quận chúa về phòng nghỉ ngơi!"
“Ờ ờ... hóa ra là vậy... không cần các ngươi đỡ đâu, ta tự đi được!"
Tiểu quận chúa nói rồi đẩy hai người đang đỡ ra, kết quả nàng quẹo trái quẹo phải, xông thẳng vào một gian phòng hào hoa rồi nằm bẹp trên giường.
Lý Sư Sư kinh ngạc: “Tiểu quận chúa đừng tới đó, đó là giường của tướng công!"
“Giường của Lâm Bắc Phàm? Thế thì ta sẽ ngủ ở đây! Hắn ở đây thì ta mới ngủ ngon được. Tiểu quận chúa nằm bò trên giường, co rụt người lại như một con mèo nhỏ, trông ngoan ngoãn vô cùng.