Có điều chuyện này lại được lan truyền đến dân chúng.
“Bệ hạ lại muốn đánh trận nữa hả? Không đánh Đại Viêm mà chuyển sang đánh Đại Hạ?"
“Nếu đánh Đại Hạ thì ta ủng hộ, bởi vì đúng là Đại Hạ phải bị thu phục mà!"
“Ta hi vọng đừng đánh thì hơn!"
Các mật thám Đại Hạ nghe tin cũng tới để dò hỏi về chuyện này.
Lâm Bắc Phàm cười khổ, hắn trả lời: “Đúng thật là có chuyện này, nữ để cứ nhớ mãi mối thù ở Hổ Lao Quan năm ngoái, muốn trả thù, chẳng ai khuyên can được cả! Hơn nữa nữ đế còn bảo ta dẫn quân, các ngươi cứ chuẩn bị đánh trận đi, phái nhiều người vào! Ở triều đình ta cũng thân bất do kỷ, ta sợ ta không khống chế được mình!"
Mật thám Đại Hạ sợ hãi: “Lần này chịu ảnh hưởng từ thiên tai, Đại Hạ chúng ta đã tổn thất rất nhiều, hiện giờ đang lúc rối ren, quốc gia loạn lạc, thực sự không thể đánh trận đâu! Mong thừa tướng đại nhân giúp đỡ, đi khuyên bảo nữ đế với ạ!"
“Thế thì phải xem thành ý của các ngươi thế nào rồi! Có thành ý thì ta đây rất dễ nói chuyện!"
Cuối cùng, Đại Hạ nhịn đau bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc.
Lâm Bắc Phàm nhận tiền, hắn lại nói một tràng trên triều đình.
Nữ đế luôn rất tôn trọng ý kiến của Lâm Bắc Phàm, nàng gật đầu: “Ái khanh nói phải! Nếu đánh Đại Hạ có nhiều bất lợi thì chúng ta không đánh nữa, không thể để binh lính và dân chúng của chúng ta mạo hiểm được, đúng không?”.
“Bệ hạ anh minh!” Mọi người thở phào một hơi.
“Nếu không đánh Đại Viêm, không đánh Đại Hạ, vậy thì chúng ta đánh Đại Nguyệt đi!"
Nữ đế đập bàn, nàng nói: “Năm ngoái bọn họ dám dẫn năm mươi vạn quân vượt tới cứ điểm Thanh Long của chúng ta, đánh tới tận dãy núi Phượng Hoàng! Chuyện này đối với triều ta mà nói đúng là một nỗi sỉ nhục! Giờ chúng ta phải trả mối thù này!"
“Đậu má!” Bách quan lại được phen sững sờ.
Sao lại đánh trận tiếp vậy?
Bách quan đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Bởi vì bọn họ đã nhận ra, trong số tất cả quan văn võ trong triều thì cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm mới khuyên được nữ đế!
Lâm Bắc Phàm thấy mệt vô cùng, nữ đế bị làm sao vậy?
Từ sáng đến tối cứ nghĩ đến chuyện đánh trận mãi, không đánh nước này thì đánh nước khác, đúng là quá nóng nảy! Chẳng lẽ bệ hạ bị chiến thần nhập rồi hay sao?
“Bệ hạ, mong bệ hạ cho thần chút thời gian, suy nghĩ xong thần lại trả lời!"
“Ái khanh nhanh lên nhé, trẫm sợ mình không khống chế được!” Nữ đế siết chặt nắm đấm.
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm lại cuỗm được ba trăm vạn lượng bạc của Đại Nguyệt, khuyên bảo nữ để thành công.
Có điều nữ đế vẫn muốn đánh trận, không đánh nước lớn thì đánh nước nhỏ là được chứ gì?
Nàng dọa các nước nhỏ xung quanh Đại Võ sợ hết một lượt, bọn họ thi nhau mang tiền tài châu báu đến cho Lâm Bắc Phàm để nhờ hắn khuyên nữ đế.
Cứ thế, Đại Võ chẳng đánh nước nào cả.
Còn Lâm Bắc Phàm thì nhận được hơn hai nghìn vạn lượng bạc, đúng là vui gần chết.
Mặc dù lúc khuyên nữ đế hắn cũng vắt não lắm.
Song khi nhận tiền, hắn lại rất vui. Cứ thế này thì lần thăng cấp tiếp theo sẽ không còn xa nữa! Lần sau thăng cấp là hắn sẽ thành Đại Tông Sư tối cao rồi!
Trở thành cường giả đáng sợ như nữ nhân Bạch Quan Âm kia!
Trong lúc này, Lâm Bắc Phàm lơ mơ cảm nhận được hình như hắn và nữ để có một sự ăn ý không nói thành lời, nàng phụ trách nổi gió, còn hắn thì phụ trách thu tiền...
Lúc này, nữ đế ở trong hoàng cung nhịn không được mà bật cười.
Bản thân nàng gây gió bão trên triều đường rồi truyền tin tức ra bên ngoài, Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội dày vò các nước một phen, tiền qua hắn đều về tay nàng hết.
Cuối cùng, nàng chẳng làm gì cả mà các nước vẫn tổn thất một lượng lớn vàng bạc châu báu, còn nàng thì lại được phát tài một phen!