Trong thư phòng của Lâm phủ, Triệu Khoát gặp lại Lầm Bắc Phàm. Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang cầm bút lông để vẽ tranh.
Từng nét từng nét, không vội không vàng, vô cùng an nhàn thoải mái.
Triệu Khoát không làm phiền mà cung kính đứng ở một bên, nhìn Lâm Bắc Phàm vẽ tranh mà con mắt khẽ động.
Từ lúc quen biết Lâm Bắc Phàm, hắn ta phát hiện ra dáng vẻ của Lâm Bắc Phàm luôn từ tốn, chậm rãi, không tranh không đoạt, không vội không vàng, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn bận tâm, cũng chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Mà sự thật đúng là vậy.
Khắp triều đều là địch, bị cô lập bốn phía, trong giới quan trường như vậy mà hắn vẫn có thể từng bước leo lên, dẫm lên đầu tất cả mọi người để trở thành người đứng đầu trong triều!
Ba vị đại phiên vương mưu phản, Đại Võ chia năm xẻ bảy, là hắn dẫn quân diệt loạn, khiến Đại Võ có thể thống nhất một lần nữa!
Còn tạo ra thần khí phi thiên khí cầu lớn, lợi khí trên nước là tàu đệm khí, thần khí xây nhà, nghe nói còn có lúa Thái Bình có sản lượng cao đều là do hắn nghiên cứu ra, mỗi một phát minh đều có lợi cho đất nước và nhân dân!
Còn rất nhiều thành tích khác thì không cần nhắc tới nữa, quả thực hắn là một huyền thoại sống.
Có lúc hắn ta đã hoài nghi, một người sao có thể ưu tú như thế?
Chẳng lẽ là tiên nhân trên trời hạ phàm?
Trong lúc đang suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm đặt cây bút trong tay xuống, nhìn Triệu Khoát điềm tĩnh, hài lòng gật đầu, cười nói: “Ngươi đến rồi! Vốn dĩ ta nghĩ phải cần khoảng mấy tháng thì ngươi mới tỉnh ngộ được, kết quả khoảng một tháng đã khá lên rồi! Rất tốt, thật sự phải cảm ơn cái người tên là Tôn Nhị Cẩu đó, ha ha!”
Triệu Khoát chắp tay nói lớn tiếng: “Thừa tướng khổ tâm rồi, hạ quan vô cùng cảm ơn!”
“Không có gì, chỉ là không nỡ nhìn thấy một nhân tài của đất nước bị chôn vùi, có thể giúp một tay thì ta nhất định sẽ giúp, nếu ngươi không tự mình tỉnh ngộ được thì ta cũng hết cách!”
Triệu Khoát lại một lần nữa nói to: “Vẫn phải cảm ơn sự giúp đỡ của thừa tướng, hạ quan đã được rất nhiều!”
“Không nói đến những chuyện này nữa, ngươi đến tìm bản quan có chuyện gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Thừa tướng, hạ quan muốn học binh pháp với ngươi!” Triệu Khoát ngẩng đầu lên, ánh mắt chắc chắn mà kiên định.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói: “Ngươi được sinh ra trong nhà binh, từ nhỏ đã đọc thông thạo binh thư, mưa dầm thấm lâu, có chỗ nào còn cần ta dạy chứ?”
“Chỉ có sau khi dùng binh mới biết bản thân mình yếu kém! Hành binh đánh trận không phải là trò trẻ con, hạ quan không muốn lại phạm phải sai lầm giống như vậy một lần nữa!” Triệu Khoát tiếp tục chắp tay nói: “Thừa tướng đại nhân, ngươi là quân thần đương thời, dùng binh như thần! Vì vậy, hạ quan muốn học binh pháp từ ngươi để bù đắp cho thiếu sót của bản thân, hi vọng thừa tướng có thể cho hạ quan một cơ hội!”Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
Lâm Bắc Phàm nói to: “Được! Nếu ngươi đã muốn học binh pháp với ta, vậy ta sẽ hỏi ngươi binh pháp là gì?”
Triệu Khoát do dự trong giây lát rồi nói ra cách nhìn của mình: “Cái gọi là binh pháp chính là cách dùng binh, hành quân đánh trận!”
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu.
Triệu Khoát ngẩn ra: “Thừa tướng đại nhân, chẳng lẽ hạ quan nói có gì không đúng sao?”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Đúng một phần!”
Triệu Khoát lập tức thỉnh giáo một cách khiêm tốn: “Thừa tướng đại nhân, một phần khác là gì?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười rồi nói: “Chuyện binh là quốc gia đại sự, là nơi sinh tử, là đạo tồn vong, không thể không xem kỹ!”
Cả người Triệu Khoát run rẩy, lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên!
Chỉ cảm thấy là mười mấy chữ ngắn gọn, mỗi từ đều là châu ngọc, mỗi câu đều là châm ngôn, giống như đạo lý đanh thép, đã nói chạm đến tim của hắn ta rồi.
Sâu sắc thấu triệt hơn cả binh pháp mà hắn ta đã học trong mấy chục năm.
“Nói đơn giản, chiến tranh là chuyện lớn của quốc gia, liên quan đến sống chết của quân và dân, sự tồn vong của đất nước, không thể không quan sát nghiên cứu một cách nghiêm túc, đối đãi một cách cẩn thận! Mà binh pháp thật ra chính là cách giải quyết chiến tranh, cách giảm thiểu số quân dân chết và thương vong, cách bảo vệ nước nhà! Chỉ có nhận thức được điểm này mới biết dùng binh như thế nào!”
Triệu Khoát nói lớn: “Đa tạ thừa tướng đã chỉ bảo!”
Khi lại nhìn Lâm Bắc Phàm trong mắt hắn ta đã có thêm một phần kính phục.
Quả nhiên là quân thần, hiểu sâu sắc về binh pháp như vậy, hiểu biết một cách thấu đáo như thế.
Chỉ phần kiến thức này thôi đã bỏ xa hắn ta mấy con phố rồi, chẳng trách lại dùng binh như thần!
“Này…” Triệu Khoát rơi vào suy tư, không có tùy tiện trả lời.
Nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Đối với ta mà nói, binh pháp có thể mang lại thắng lợi đều là binh pháp tốt! Nếu có thể lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch nhiều, lấy sự hi sinh nhỏ nhất để đạt được thắng lợi lớn nhất, đó chính là binh pháp tốt nhất!”
“Ví dụ như từ đầu năm tới nay, thừa tướng đã đánh tổng cộng bốn trận, khiến cho hạ quan vô cùng bái phục!”
“Trận chiến ở Hổ Lao quan, ngươi lấy bốn mươi vạn binh mã, chống lại tám mươi vạn hổ sói của Đại Hạ! Cuối cùng chỉ hi sinh không tới hai vạn người còn bắt giữ thái tử của Đại Hạ, ép sáu mươi vạn binh mã của đối phương giao nộp vũ khí đầu hàng!”
“Trong trận chiến ở sông Tùng, ngươi lấy hai mươi vạn binh mã, ngăn chặn năm mươi vạn đại quân của Giang Nam vương ở ven sông Tùng! Không tốn bao nhiêu binh mã đã khiến quân của Giang Nam vương tan rã, bắt được Giang Nam vương, bắt ba mươi vạn người làm tù binh, giành được chiến thắng một lần nữa!”
“Trận chiến ở cứ điểm quan trọng Phượng Hoàng, ngươi dùng một kế sách nho nhỏ đã đánh bại được liên quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, danh chấn thiên hạ!”
“Khiến người ta chú ý nhất chính là trận chiến bảo vệ kinh thành cuối cùng! Ngươi không tốn một binh một tốt nào, chỉ vỏn vẹn dùng lời nói đã khiến cho đại quân Ký Bắc thất bại ngay phút chót, làm cho dã tâm của Ký Bắc vương tan vỡ!”
"Trong số này, không có cái nào không phải trận chiến kinh điển lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, lấy sự hy sinh nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi to lớn nhất!"
"Tất cả binh pháp mà thừa tướng đại nhân đã vận dụng chính là binh pháp tốt nhất!"