Mọi người nghe mà vô cùng động lòng, phương án phối hợp này có thể nói là khá công bằng.
Ai bỏ binh nhiều hơn thì người đó nhận được lợi ích nhiều hơn.
Ai hy sinh nhiều thì người đó nhận được lãnh thổ to.
Vô cùng hợp lý, vô cùng công bằng!
Vì thế mọi người đều thể hiện sự tán đồng.
“Lão phu cũng đồng ý!"
“Cứ quyết định như vậy đi!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Về phần chức vị nguyên soái của liên minh..."
“Cái này còn cần chọn nữa sao? Đương nhiên là để Lâm thừa tướng làm rồi! Ngươi chính là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của Đại Võ, được phong Trung Dũng vương, thân phận và địa vị cao nhất, chỉ có ngươi làm mới thích hợp nhất!"
"Không sai, Lâm nguyên soái ngươi chính là quân thần đương thời, chỉ huy tác chiến xưa nay luôn thuận lợi, bách chiến bách thắng, lão phu phục ngươi nhất!"
“Chỉ có giao binh mã vào tay ngươi thì chúng ta mới yên tâm!"
Đối với chuyện này, mọi người đều tán đồng, có chung mục tiêu.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cảm ơn các vị đã ưu ái! Vậy chức vị nguyên soái của liên minh này, bản vương xin mặt dày tiếp nhận vậy!"
Dưới sự chủ trì của Lâm Bắc Phàm, hội nghị vô cùng suôn sẻ, ý kiến của mọi người đi đến sự thống nhất. Đại Hạ vô đạo cho nên mọi người liên hợp với nhau, tập trung toàn bộ binh lực thảo phạt Đại Hạ, Lâm Bắc Phàm là tổng nguyên soái binh mã của quân liên minh này, thống soái toàn quân, chỉ huy tác chiến. Những quốc gia khác phái ra một đại diện làm tướng quân, thống soái binh mã của nước mình, nghe theo chỉ huy của tổng nguyên soái.
Quốc gia nào bỏ sức càng nhiều, hy sinh càng nhiều thì lợi ích mà nước mình nhận được sẽ càng nhiều.
Cuối cùng, dựa theo công lao lớn nhỏ để ưu tiên phân chia lãnh thổ.
Còn có một điều cuối cùng nữa, Lâm Bắc Phàm giơ cao cốc rượu với vẻ mặt hồng hào: “Các vị, bản vương tin rằng tập hợp sức mạnh của tất cả chúng ta lại chắc chắn mọi việc đều sẽ thuận lợi! Chúng ta hãy nâng chén rượu trong tay, cầu chúc trận này đại thắng!"
“Mời nguyên soái, mời các vị!"
Mọi người cũng giơ chén rượu trong tay với gương mặt đỏ bừng, một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt ngập tràn ý cười giống như đã đánh thắng trận này vậy.
Sau khi uống hết chén rượu, mọi người vội vàng trở về chuẩn bị.
Triệu Khoát theo phía sau Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt hơi do dự, muốn nói lại thôi.
Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Triệu Khoát này, ngươi đã theo ta lâu như vậy rồi, có lời gì thì cứ nói thẳng ra, đừng chôn trong lòng"
“Vâng, thưa nguyên soái!"
Triệu Khoát chắp tay nói: “Mạt tướng cho rằng kế hoạch phân chia này vô cùng không ổn thỏa đối với Đại Võ ta!” Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Có gì không ổn thỏa?"
“Nguyên soái, dựa theo phương án phân chia này, ai bỏ lực càng nhiều thì người đó nhận được càng nhiều lợi ích hơn, về điểm này, mạt tướng không nghi ngờ, nhưng ai hy sinh càng nhiều thì người nó nhận được càng nhiều lợi ích hơn... mạt tướng cho rằng chỗ này vô cùng không ổn thỏa!"
Triệu Khoát nghiêm túc nói: “Đại Võ chúng ta không chỉ binh hùng tướng mạnh mà còn được trang bị hoàn hảo, một binh lính thường có thể chống lại ba lính của nước nhỏ, cho nên khi đánh trận, hy sinh chắc chắn cũng ít hơn các nước nhỏ khác nhiều. Nhưng hy sinh ít thì lợi ích nhận được càng ít, điều này rất không công bằng đối với chúng ta!"
“Sợ nhất là mấy nước nhỏ này lén giở trò, phái một vài tên dặt dẹo không ra làm sao vào cho đủ quân số, cuối cùng không chỉ không có một chút tác dụng gì đối với trận chiến mà sau khi hy sinh còn có thể được chia nhiều lãnh thổ hơn, vẫn mong nguyên soái suy nghĩ lại!"