Một giọng nói the thé truyền đến: “Đúng là chúng ta ở tiền tuyến ngăn chặn địch, còn dân chúng vẫn phải chịu khổ! Thế nhưng nếu như chúng ta để quân liên minh tiến vào thì những người dân sau lưng chúng ta có được sống những ngày thái bình không?"
“Phải biết rằng bọn họ đang là những kẻ xâm lược đấy! Có kẻ xâm lược nào lại thiện đãi dân chúng của nước mình đi xâm lược không? Tới khi ấy dân chúng sau lưng chúng ta chắc chắn sẽ càng khổ hơn! Vậy nên mọi người bắt buộc phải kiên trì, đừng bị hắn dụ!"
Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng, trái tim bọn họ kiên định hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Gì mà kẻ xâm lược chứ? Sao nói khó nghe quá vậy! Các ngươi có biết từ đợt thảm họa băng tuyết đến nay có bao nhiêu người dân Đại Hạ đã chạy tới Đại Võ ta để kiếm sống không?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ai trông cũng mông lung vô cùng, bọn họ đều không thể trả lời được câu hỏi này.
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Ít nhất là một trăm vạn người!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Một trăm vạn người! Sao mà nhiều thế?"
“Sao có thể có nhiều người đến như vậy?"
“Ngươi đang lừa chúng ta đúng không?"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bản vương lừa các ngươi làm gì chứ? Các ngươi cứ tới biên giới Đại Võ mà nghe ngóng, đi lại quan sát là biết có phải có nhiều người như vậy hay không! Người dân Đại Hạ thực sự không thể sống nổi, bằng không sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương của mình?"
“Phải biết rằng Đại Võ và Đại Hạ là kẻ địch của nhau, tình hình biên giới giữa hai bên vô cùng căng thẳng! Bản vương không hề kề đao lên cổ bọn họ nhưng bọn họ vẫn chạy tới chỗ chúng ta đó thôi!"
“Điều đó chứng tỏ rằng Đại Võ chúng ta tốt hơn nhiều so với Đại Hạ!"
“Chứng tỏ Đại Võ chúng ta thái bình, phải ở đất nước chúng ta thì mới sống được! Chứng tỏ Đại Hạ không thái bình, bọn họ ở Đại Hạ không có đường sống, thế nên mới chạy đến chỗ chúng ta!"
“Đây là lựa chọn của bọn họ, bọn họ thực lòng công nhận Đại Võ thế nên mới tình nguyện làm người dân Đại Võ!"
“Ở chỗ chúng ta, bọn họ sống tốt hơn khi ở Đại Hạ, sống có tôn nghiêm hơn hồi ở Đại Hạ nhiều!"
"Chúng ta lại nói về nước Đa La và Bạch Tượng đi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai nước này hai năm nay mới sát nhập vào Đại Võ! Các ngươi nhìn dân chúng ở đó xem, hiện giờ sống tốt biết bao nhiêu, có ruộng để trồng, có lương thực để chăm lo, có quần áo để mặc, có xi măng để xây nhà, cuộc sống tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần!"
“Không sát nhập vào Đại Võ chúng ta thì bọn họ mới là người chịu thiệt!"
“Thế nên chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói xem chúng ta có thiện đãi dân chúng hay không đây?"
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra rồi hỏi: “Những điều trên đều là minh chứng, còn cần ta phải nói thêm nữa sao?"
Nghe hắn nói xong, mọi người lại xao động.
Đúng như những gì hắn nói, nếu người dân Đại Hạ không sống được ở Đại Hạ thì sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương, chạy đến địch quốc xa xôi để kiếm sống?
Nói thật lòng, nếu bọn họ là người dân Đại Hạ thì e là bọn họ cũng sẽ chọn Đại Võ.
Bởi lẽ phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có Đại Võ là thái bình, những quốc gia khác thì bất ổn, loạn lạc vô cùng.
Những người dân không có võ công chỉ đành chạy đến Đại Võ thì mới có hi vọng được sống.
Hơn nữa dân chúng nước Đa La và nước Bạch Tượng giờ sống rất tốt. Mặc dù trải qua thiên tai, bọn họ vẫn còn nhiều khó khăn song ít nhất sống tốt hơn ở Đại Hạ nhiều.
Chẳng lẽ những gì bọn họ đang làm là sai ư, Đại Võ mới là hy vọng?
Nguyên soái Đại Hạ trông thấy cảnh tượng này, hắn ta thầm than một tiếng không ổn rồi nói: “Mọi người không được nghe Lâm Bắc Phàm nói linh tinh, đừng bị hắn lừa! Hắn là kẻ xâm lược, những lời hắn nói không đáng tin đâu..."
Có nguyên soái Đại Hạ an ủi, mọi người lại bình tĩnh.
Lâm Bắc Phàm thì thúc ngựa tới giữa đại quân. Triệu Khoát nhịn không được hỏi: “Nguyên soái, giờ chúng ta phải làm sao? Cứ công thành luôn hả?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Đừng vội! Thành trì kiên cố nhất luôn luôn bị phá vỡ từ bên trong! Hiện giờ chúng ta đang bắt đầu thực hiện kế hoạch lòng dân thôi!"