Hắn lại mất bình tĩnh!
Hay lắm, cái này mà cũng nói được!
Lão tiền bối này đúng là không khiến người ta kinh hãi là không được!
“Sao có thể!"
Diêu Chính lại “vỡ mộng”, hắn ta kinh ngạc nói: “Mặt đất dưới chân chúng ta đây là nơi vạn vật bắt đầu, là trung tâm của vũ trụ, sao chúng ta có thể xoay quanh mặt trời được chứ? Hơn nữa thầy à, ngươi xem xem, ngày nào mặt trời cũng mọc đằng đông, lặn đằng tây, lặp đi lặp lại, rõ ràng là mặt trời xoay quanh chúng ta mới đúng chứ!"
Lão già mỉm cười: “Tử Chính, ngươi lại phạm một sai lầm về kiến thức rồi! Chúng ta đều tưởng rằng mặt đất dưới chân chúng ta là trung tâm của vũ trụ, là khởi nguồn của vạn vật, song ai là người đã nói những điều ấy?” Diêu Chính đổ mồ hôi: “Là cổ nhân, bọn họ..."
“Cổ nhân cũng là người, bọn họ đều sẽ phạm sai lầm! Bọn họ luôn nói chúng ta là khởi nguồn của vạn vật, là trung tâm của vũ trụ, song họ có chứng cứ gì để chứng minh cho kết luận này không?"
Diêu Chính đổ mồ hôi: “Chuyện này... hình như là không có chứng cứ gì cả!"
"Vậy là đúng rồi, bọn họ không có chứng cứ, thế nên kết luận của bọn họ không đáng tin!"
Diêu Chính hỏi: “Thế thầy có chứng cứ gì không?"
Lão già lắc đầu, hắn ta cười: “Lão phu năng lực có hạn, kiến thức hạn hẹp, nên không có chứng cứ rõ ràng, song cũng đủ để chứng minh cho các ngươi xem!"
Nói đoạn, lão già bèn lấy một ngọn nến tới rồi để nó xoay vòng quanh cái bát, đoạn bảo: “Các ngươi xem, đây là quan điểm mà ban đầu chúng ta đã tin, mặt trời xoay quanh thế giới của chúng ta, nó mọc đằng đông lặn đằng tây!"
Lâm Bắc Phàm và Diêu Chính gật đầu.
“Thế nhưng, thực ra nó còn có thể chuyển động như thế này!"
Nói đoạn, lão già cố định cây nến lên giữa bàn, sau đó lấy bát xoay vòng quanh cây nến.
“Các ngươi xem cũng mọc đằng tây, lặn đằng đông đó thôi!"
Lâm Bắc Phàm lại được phen mất bình tĩnh!
Hay lắm, đến cả thuyết đối xứng mà ngươi cũng nói được! Lão tiền bối này cũng có bản lĩnh đấy!
Diêu Chính đầm đìa mồ hôi: “Chuyện này chuyện này chuyện này..."
Hắn ta không nói nên lời, cảm giác tất cả những gì hắn ta học trước đây đều sụp đổ!
Lão già đắc ý, hắn ta cười: “Những điều này đều là tài liệu đến từ các nơi, quan sát sự thay đổi của bầu trời nên mới cho ra được kết luận đó đó! Mặc dù quan điểm này hơi lạ nhưng lão phu tin, lão phu thấy đúng!” Diêu Chính đã sợ đến mức ngồi bệt xuống, mặt hắn ta đầm đìa mồ hôi.
Lão già không để ý đến hắn ta, quay ra hỏi Lâm Bắc Phàm với vẻ mong chờ: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân thấy thế nào về những kiến thức mà ta học được?"
Hắn ta đang rất mong chờ Lâm Bắc Phàm sẽ nói gì đó!
Dẫu sao thì đối phương cũng là một người khá am hiểu, lại là một người suy nghĩ cực kì khéo léo!
Thần khí phi thiên khí cầu lớn, tàu đệm khí, xi măng xây nhà... hắn đều làm được, tư tưởng của hắn khá cởi mở, chắc hắn sẽ hiểu được thôi.
Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay lên: “Lão tiền bối, kiến thức của ngươi đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác, không thể không phục! Cơ mà quan điểm đầu tiên, thế giới hình cầu không phải của ngươi!"
"Có người nào đồng đạo nữa sao? Đó là ai vậy?” Lão giả vô cùng kích động. “Người đó tên là Bái Nguyệt giáo chủ, hắn ta không những là một học giả mà còn có thực lực mạnh mẽ, được xem là cường giả số một thiên hạ!"
“Bái Nguyệt giáo chủ, vừa nghe đã biết là một người tuyệt vời! Hơn nữa hắn ta còn đưa ra quan điểm trái đất hình tròn, ta không cô đơn mà!” Lão giả cảm thán.
“Lão tiên sinh, nhưng ngươi có biết lúc hắn ta đưa ra quan điểm này thì đã có kết cục như thế nào không?"
“Hắn ta làm sao?” Lão giả hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười: “Sau khi hắn ta đưa ra quan điểm này, người khắp thiên hạ đều vây đến đánh chết hắn ta!
Hắn ta chết thảm lắm, xương cốt chẳng còn, tro cốt bị người xới lên!"
“Đậu má!” Lão giả cảm giác cả người mình rét run.