Nữ đế đang nghỉ ngơi, lần nào nghĩ đến chuyện này nàng cũng bật cười thành tiếng!
“Nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho công thần!"
Nữ đế phất tay: “Đến giờ ngọ thiện rồi, mau mời thừa tướng qua đây! Dặn dò Ngự Thiện phòng làm nhiều món thừa tướng thích vào!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm tới: “Bệ hạ, thần tới rồi!"
Nữ đế ngước nhìn, nàng lập tức kinh ngạc: “Ái khanh, sao trông ngươi lại thế này?"
Lúc này, trông sắc mặt của Lâm Bắc Phàm tái nhợt, quầng thâm mắt nặng trĩu, bước chân phù phiếm, có vẻ như đã làm việc quá mệt.
“Bệ hạ, do mấy hôm nay không hôm nào là thần không phải lo chuyện đất nước nên quá mệt mỏi, đã làm bệ hạ sợ rồi, mong bệ hạ giáng tội!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thấp thỏm.
Nữ để thầm hừ một tiếng.
Một Đại Tông Sư đẳng cấp như ngươi, sức khỏe còn tốt hơn cả trâu, dù có đánh nhau với người khác mấy ngày mấy đêm cũng không mệt, mới phê duyệt tí tấu chương, xử lí tí chuyện mà cũng mở mồm than mệt sao?
Rõ ràng là ngươi đang lừa trẫm, sau đó nhân cơ hội để lười biếng!
“Ái khanh, không có gì nghiêm trọng chứ?” Nữ đế quan tâm hỏi.
“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng không nghiêm trọng! Thần thân là thừa tướng, mang trọng trách thiên hạ trên lưng nên bắt buộc phải lấy dân làm gốc, lấy xã tắc làm trọng! Dù có vất vả nữa thì cũng hoàn toàn xứng đáng!” Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc.
Trong lòng hắn thì thầm nhủ: Bệ hạ, thần đã diễn đến mức này rồi, bệ hạ còn bắt thần làm nữa là không được đâu!
Bệ hạ hiểu cho một trung thần như thần đi, tha cho thần về nghỉ ngơi với!
Quả nhiên, nữ đế vô cùng cảm động: “Ái khanh, vất vả cho ngươi rồi! Đại Võ chúng ta có ngươi đúng là may mắn, trẫm cũng thật may mắn! Có điều, nếu ái khanh thấy không có gì nghiêm trọng, vẫn còn kiên trì được thì trẫm sẽ không khuyên ngươi nghỉ ngơi nữa! Nhưng mà ngươi cũng phải chú ý chăm sóc, đừng để mệt nhọc quá sức đấy, biết chưa hả?"
“Hả?” Lâm Bắc Phàm lập tức ngớ người.
Ý nữ đế là sao?
Lúc này, theo lí mà nói thì bệ hạ phải cho ta đi nghỉ ngơi chứ? Sao bệ hạ không khuyên gì hết vậy?
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng tái nhợt hơn, cơ thể hắn lảo đảo chực ngã.
Nữ để kinh hãi: “Ái khanh, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nói với vẻ hơi suy yếu: “Không biết vì sao mà đột nhiên thần thấy đầu váng mắt hoa..."
Nữ để nói: “Mau đỡ thừa tướng ngồi xuống!"
Lâm Bắc Phàm bèn ngồi trước mặt nữ đế.
Nữ đế quan tâm nói: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào rồi?"
Lâm Bắc Phàm yếu ớt nói: “Bệ hạ, giờ thần thấy đỡ hơn nhiều rồi, cơ mà trong người vẫn thấy hơi khó chịu! Chắc là mấy hôm nay quá mệt mỏi nên thân thể mới không thoải mái!"
Nữ đế cảm động vô cùng: “Ái khanh, đúng là vất vả cho ngươi quá rồi, ngươi còn kiên trì được không?"
“Bệ hạ, mặc dù vất vả nhưng vị thần vẫn có thể kiên trì!"
Lâm Bắc Phàm lấy lại tinh thần: “Nếu vi thần không đứng ra làm mấy chuyện này thì người mệt nhọc chính là bệ hạ! Bệ hạ mới bị bệnh, mệt mà ngã xuống thì không hay!"