Tiếp đó, hai vị nữ đế bắt đầu vừa nói vừa cười.
Làm hai nữ đế duy nhất trong thiên hạ, bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Hai người chia sẻ về những kinh nghiệm chấp chính, về sự khó khăn cũng như những nỗi khổ khi nắm giữ chính quyền, nói về người nam nhân chung, thậm chí còn nói cả...
Thế nhưng nói mãi nói mãi, hai người lập tức thấy ai đó thật chướng mắt. Có hắn ở đây, nhiều việc không thể mở miệng được.
Thế là nữ đế bèn phất tay: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể đi rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nàng đang đuổi hắn đấy à? Nhưng mà hắn không thể đi!
Hắn mà đi thì hai nữ nhân này sẽ “tính kể” sau lưng hắn, như thế thì hắn biết phải làm thế nào?
Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ đâu.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần không đi! Nghe hai vị bệ hạ nói chuyện vi thần thấy có ích vô cùng, thần muốn tiếp tục ở lại để nghe!”“Ái khanh, ngươi cứ đi đi! Trẫm và muội muội nói toàn chuyện con gái với nhau, một đại nam nhân như ngươi ở lại thì chúng ta thực sự ngại lắm!” Nữ để khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm nghe vậy xong thì càng không muốn đi.
Chuyện con gái của hai người này chắc chắn có liên quan đến hắn.
Lâm Bắc Phàm ai oán: “Bệ hạ, hai người thích nói thì cứ nói, chẳng lẽ hai người còn định coi ta là người ngoài à?” Nữ đế thấy hơi đau đầu: “Không phải coi ngươi là người ngoài mà đây là chuyện của nữ nhi, thực sự không thể nói với ngươi!"
“Bệ hạ, có gì khó đâu, bệ hạ cứ coi thần thành một nữ nhân là được rồi, coi thần thành bạn thân khác giới cũng được!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con người của thần không có ưu điểm gì, chỉ giỏi lắng nghe, giải quyết nỗi buồn, san sẻ khó khăn với nữ nhân! Không giấu thì bệ hạ, ta còn có một biệt danh khác là người trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ toàn cầu!"
Nữ đế tức đến mức trợn trắng mắt.
Cái tên này để được ở lại mà có thể viện bất cứ lí do gì, đúng là không cần mặt mũi mà!
Tử Nguyệt nữ đế cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quân sư, ngươi rời đi đi! Đợi trẫm và tỷ tỷ nói chuyện xong thì lại tới tìm ngươi!"
Hai vị nữ đế cứ can ngăn mãi, Lâm Bắc Phàm chỉ đành rời đi với vẻ không nỡ: “Thế... thế thì ta đi đây!"
Hai vị nữ đế cùng nhau phất tay: “Đi đi!"
Lâm Bắc Phàm lưu luyến: “Ta đi thật đây!"
Hai vị nữ đế lại phất tay: “Mau đi đi!"
Hắn lại đi thêm hai bước rồi lại quay đầu: “Ta đi thật đấy, không quay lại nữa đâu!"
Hai vị nữ đế phất tay: “Không quay lại càng tốt!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi hai bước, hắn cảm thán: “Lần này từ biệt, không biết phải đến khi nào mới được gặp lại, ta thấy không nỡ vô cùng! Chẳng lẽ hai người không có gì muốn nói với ta hay sao?"
Hai vị nữ đế đồng thanh đáp: “Có!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn chạy bước nhỏ quay về: “Hai người muốn nói gì?"
Hai vị nữ đế: “Cút!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm bèn thui thủi rời đi.
Hắn thấy bất bình vô cùng: “Hai nữ nhân này đúng kiểu gặp bạn là quên tình mà!"
Tới chạng vạng tối, Tử Nguyệt nữ đế rời khỏi hoàng cung, nàng cởi bỏ bộ hoàng bào rồi thay một bộ đồ màu tím, sau đó nhẹ nhàng lẻn tới Lâm phủ.
Chuyện này khiến cả Lâm phủ rùm beng lên.
“Tử Nguyệt cô nương trước kia vang danh khắp kinh thành lại chính là Tử Nguyệt nữ đế ư!” Lý Sư Sư kinh ngạc vô cùng.
“Thân phận thay đổi đột ngột quá, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Mạc Như Sương lắc đầu.
Tiểu quận chúa chau mày: “Hồi đầu ta đã thấy nữ nhân kia có vấn đề rồi mà, hiện giờ quả nhiên là vậy! Ngươi cũng giả bộ ghê đấy, ấy thế mà lại là nữ đế của Tà Nguyệt hoàng triều!"