Không thể không cảm thán rằng các môn phái võ lâm này thật là giàu có!
Bình thường thì kẻ nào cũng giấu giếm, than nghèo giả khổ, nhưng khi lấy tiền ra thì tuyệt đối không hề nương tay với kẻ khác!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại phát hiện ra vẫn còn một tiềm lực kiếm tiền lớn nữa.
Ngoài Thiếu Lâm và Võ Đang, các môn phái khác đều đang rục rịch tiếp tục đưa người tới đây, không muốn cho người của Thiếu Lâm và Võ Đang giành mất danh tiếng.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, số người trong võ lâm tới đây càng nhiều hơn, Lâm Bắc Phàm tiếp tục thu về năm trăm vạn lượng bạc.
Vì số lượng nhân sĩ trong võ lâm thật sự quá đông, hơn nữa dòng người đến chiêm ngưỡng bộ xương rồng vẫn đang nối dài không dứt nên chuyện này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình trị an và sự ổn định của kinh thành. Vì vậy, Lâm Bắc Phàm không thể không di dời bộ xương rồng này ra khỏi kinh thành.
Hắn xây dựng một tòa Quan Long Đài rất lớn ở bên ngoài kinh thành và trưng bày bộ xương rồng ở đó cho mọi người chiêm ngưỡng.
Bên dưới Quan Long Đài là đệ tử của các môn phái, tất cả đều ngồi xếp bằng chen chúc với nhau. Bọn họ vừa bảo vệ bộ xương rồng, vừa nhân cơ hội lĩnh ngộ lý lẽ võ đạo từ nó.
Thời gian này, rất nhiều kẻ có ý đồ xấu muốn xông vào cướp xương rồng đều bị đệ tử của các môn phái đánh đuổi, chém giết tàn nhẫn như thể có thù cướp vợ vậy!
"Loại tà ma ngoại đạo, phải diệt trừ sạch sẽ!"
"Muốn cướp xương rồng phải hỏi xem kiếm của ta có đồng ý hay không đã!"
"Các vị đồng đạo giang hồ, nhất định chúng ta phải bảo vệ xương rồng, không để người có dã tâm độc ác chạm vào nó!"
"Chúng ta thân là các môn phái trong võ lâm, không thể trốn tránh trách nhiệm!"
Mọi người đều có kẻ địch chung.
Bọn họ trả tiền để được ở lại đây, kẻ khác không trả tiền mà cũng muốn được như bọn họ, làm gì có cái lý ấy?
Cảnh tượng ấy bị Lâm Bắc Phàm nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Các ngươi vừa trả tiền cho ta vừa giúp ta bảo vệ bộ xương rồng, cảm giác này thật là thoải mái!
Cảnh tượng này cũng bị nữ đế nhìn thấy.
Nàng hoàn toàn không còn gì để bình phẩm: "Thông qua chuyện bộ xương rồng này, Lâm ái khanh lại kiếm được một khoản lớn rồi! Hắn không chỉ vơ vét tiền của trẫm và văn võ bá quan cả triều mà đến cả các môn phái trong giang hồ cũng không chịu buông tha, lá gan của hắn ngày càng lớn đấy!"
Trên xà nhà xuất hiện một hình bóng màu trắng, mỉm cười đáp: "Đúng là lá gan của hắn ngày càng lớn! Nhưng bệ hạ, ngươi tin rằng thứ đó là xương rồng thật sao?"
Nữ đế khẽ mỉm cười, nói nhỏ: "Sao ta lại tin được cơ chứ? Thanh Hoàn tỷ tỷ, cái tên đó đã bao giờ nói ra được câu nào thật thà chưa? Hắn nói thứ đó là xương rồng thì chắc chắn đó không phải là xương rồng! Hắn chỉ muốn mượn thứ này để vơ vét tiền của mọi người mà thôi! Chẳng qua hắn ta thủ đoạn vô biên, lừa được tất cả người trong thiên hạ! Ha ha..."
Bạch Quan âm mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy, hắn lại lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ một lần nữa rồi!"
Nữ đế đau đầu: "Nhưng hiện giờ hắn càng lúc càng làm càn, chỉ sợ sẽ gây chuyện quá lớn, không dễ kết thúc! Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi giúp ta theo dõi hắn, đừng để hắn làm xằng làm bậy!"
"Bệ hạ yên tâm, hắn là người có chừng mực, sẽ biết thu tay đúng lúc thôi!"
Nữ đế đặt tay lên trái tim mình, cười khổ mà nói: "Chỉ sợ trước khi hắn kịp thu tay thì trái tim ta đã không chịu nổi nữa rồi!"
Bạch Quan âm không nhịn được mà bật cười, bóng hình màu trắng dần dần biến mất.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài có tấu chương khẩn cấp được dâng lên. Nữ đế vừa xem xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng lại cười gượng bảo: "Thật sự bị hắn làm to chuyện rồi!"
Vì mấy tấu chương này đều tới từ biên giới, các quốc gia đã tập trung lực lượng quân sự ở biên quan, tích sức chờ phát động, tình thế vô cùng căng thẳng.
Cùng với mấy tấu chương này còn có quốc thư tới từ các nước, tất cả đều vì bộ xương rồng.
Trên quốc thư, quốc vương của các quốc gia đã bày tỏ rõ ràng: Thần vật rồng thần là vật chí bảo trong thiên hạ, vốn nên vì toàn bộ người trong thiên hạ, Đại Võ hoàng triều không có quyền hưởng thụ một mình! Nếu không giao xương rồng ra sẽ xung đột vũ trang!
Nữ đế lập tức triển khai cuộc họp gấp.
Trong triều đường, nàng nổi giận đùng đùng: “Các vị ái khanh, các quốc gia gửi quốc thư tới muốn triều ta giao bộ xương rồng ra, bằng không sẽ xung đột vũ trang, đúng là ngang ngược vô lý, lý lẽ của bọn giặc cướp!”
“Xương rồng phát hiện được ở triều ta chứng tỏ ông trời đứng về triều ta, làm sao có thể chia sẻ cho nước khác được! Nhưng bây giờ các nước đã tập trung binh lực ở biên giới, tình hình vô cùng gay go. Các vị ái khanh có thượng sách gì không?”
Thân là người bảo vệ bộ xương rồng, Lâm Bắc Phàm tích cực đứng ra, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, bọn họ chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý nhiều làm gì!”
Nữ đế hỏi: “Ái khanh, sao lại nói như vậy?”