“Giang Nam vương trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Định cướp lương thực mà mất luôn cả binh sĩ của mình!”
“Hơn tám vạn binh mã đều mất cả mà một xíu lương thực cũng không vớt được, ta nhìn mà đau lòng theo, ha ha!”
“Nghe đâu Giang Nam vương không định cho người của mình xông pha mạo hiểm vào núi Công Tu đâu, định phối hợp cả trong với ngoài để cướp lương thực, kết quả bị triều đình phát hiện, dễ dàng bắt được bọn chúng, đúng là đi tong hơn năm vạn người!”
“Mà bản thân hắn ta cứ đợi ở ngoài như một tên ngốc vậy, đúng là hiến thân cho đám muỗi cả buổi tối!”
“Còn bị triều đình truy sát hơn nghìn dặm, giết đến mức chẳng còn mấy người, giết đến mức cả người hắn ta tiều tụy!”
“Sau khi trở về, chắc Giang Nam vương tức đến mức không nhắm được mắt mất, ha ha!”
…
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương xem xong tin mới nhất về trận chiến thì cười tươi rói.
“Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, cả đời này ngươi chưa từng phải chịu khổ, ấy vậy mà lại bị người ta truy sát cả nghìn dặm đến gầy cả người, đúng là khiến ta cười chết mất… Không đúng, phải là đau lòng chết mất chứ, ha ha!”
Gia Cát tiên sinh khẽ mỉm cười: “Chúc mừng vương gia! Vương gia đã mượn đao giết người thành công, khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng, uy hiếp giảm mạnh!”
“Phải là chúc mừng mọi người chứ!”
Ký Bắc vương cười hớn hở: “Nghe đâu kế này là do Lâm quân đưa ra?”
Gia Cát tiên sinh lập tức đáp: “Vâng thưa vương gia! Nghe Sương cô nương bảo thì cách này là do phủ doãn Lâm Bắc Phàm đưa ra, hắn đề xuất cho triều đình và đưa ra kế sách hay, công lao cực lớn!”
Ký Bắc vương cười không ngậm được miệng: “Không tồi, không tồi! Lâm quan đã giúp bản vương làm được một chuyện tốt, phải trọng thưởng!”
“Nhưng mà vương gia à, vương phủ chúng ta không còn nhiều tiền…”
“Không có tiền cũng phải thưởng, bản vương vui ha ha!”
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương nhận được tin cũng rất vui.
“Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay! Khi ấy ngươi chế nhạo ta bị một đám người quay mòng mòng, kết quả ngươi còn hơn thế, cứ thế nộp binh mã cho triều đình, lại còn bị truy sát cả ngàn dặm… ha ha!”
“Không cướp được lương thực còn mất tám vạn quân, mặt mũi mất sạch chắc đau lòng lắm nhỉ? Ha ha…”
Võ Tây vương đột nhiên gọi: “Người đâu!”
“Điện hạ có gì phân phó?”
Võ Tây vương ôm bụng cười: “Tặng trả cái chuông cho bản vương để an ủi hoàng huynh, nói với hắn ta rằng dù hắn ta không được gì nhưng bản vương vẫn sẽ lo chuyện lâm chung cho hắn ta, ha ha!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Ở triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang cười rất vui vẻ.
Giang Nam vương đã không ít lần gây sự với nàng, lần này lột được một lớp da của hắn ta, để xem sau này hắn ra còn dám làm loạn hay không?
Nữ đế vui vẻ nhìn Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ngươi lại lập được đại công, ngươi nói xem trẫm nên ban thưởng gì cho ngươi đây?”
Bỗng chốc, ánh mắt bách quan ngập tràn hâm mộ cùng đố kị.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn rất bình tĩnh: “Khởi bẩm bệ hạ, chút công lao này không cần thưởng, đợi sau này tích lũy đủ thì thăng quan tiến chức cũng không muộn!”
Mọi người tức đến mức méo miệng, đây mà là công lao nhỏ á? Ngươi tầm thường quá, đánh ngươi bây giờ!
Nữ đế híp mắt cười: “Được! Trẫm nhớ giúp ngươi!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Vẻ mặt nữ đế trở nên nghiêm túc: “Hiện giờ ở bên ngoài chúng ta đã đánh bại được hoàng triều Đại Hạ, khiến những kẻ địch xung quanh phải e sợ! Bên trong chúng ta đã đánh bại được Giang Nam vương, khiến hắn ta tổn thất binh tướng, khiến những phiên vương khác phải e dè! Trên giang hồ, trải qua nhiều biến động, giang hồ hiện giờ đã ổn định! Thế cục như vậy rất có lợi cho triều đình chúng ta!”
“Vậy nên các ái khanh phải nhân lúc thái bình mà dốc sức phát triển, tiếp tục tích lũy sức mạnh! Chúng ta càng lớn mạnh thì kẻ địch càng không dám làm càn! Đánh được một chưởng là tránh được trăm chưởng!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Bách quan đồng thanh hô.
Sau khi kết thúc buổi triều sớm, Lâm Bắc Phàm không tới nha môn Đức Thiên Phủ, cũng không tới Quốc Tử Giám mà tới thiên lao, gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đang bị nhốt sâu tít bên trong.
“Lâu rồi không gặp, điện hạ! Trông ngươi có tinh thần hơn rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm cười.
Thái tử Điện Hạ Hạ Thiên Khung có tinh thần hơn thật, trông hắn ta như khôi phục được vẻ vinh quang ngày xưa.
Đó là bởi triều đình không bạc đãi hắn ta, cho hắn ta đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Dẫu hắn ta bị nhốt trong thiên lao nhưng trông vẫn cực kỳ thư thái, hưởng thụ.
Trừ việc bị hạn chế hành động ra thì hắn ta được tiếp đãi như một vị thân vương.
“Lâm đại nhân, ngươi tới rồi!”
Hạ Thiên Khung buông quyển sách trong tay xuống, nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt bình tĩnh.
Không có căm phẫn thù hận, chỉ có sự bình tĩnh vô cùng.
Thế nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại chứa vẻ sợ hãi.
Hắn ta không hiểu tại sao cứ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm là lại sợ, đối phương cười vui vẻ còn hắn ta thì sợ sệt.
Rõ ràng đối phương chỉ là một tên tay trói gà không chặt mà thôi.
“Xem ra điện hạ đã nghĩ thông rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Nghĩ không thông thì sao? Mọi thứ đều đã được an bài!”
Hạ Thiên Khung cười khổ.