"Liên quân bảy nước mới rút lui không bao lâu lại đánh nhau trong nước mình! Hai năm qua, Đại Hạ thật sự đã gặp phải nhiều tai ương và khó khăn! Hiện vẫn có tên hoàng triều nhưng đã không còn thực lực của hoàng triều nữa rồi!"
"Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung chỉ có hai mươi vạn binh mã, lại muốn ngăn cản liên quân trăm vạn người, ta thấy có vẻ khó!"
"Đúng vậy, thái tử Đại Hạ quá nóng lòng! Hắn ta có được một thế lực ẩn giấu, nếu như từ từ phát triển có lẽ còn có cơ hội đồng sơn tái khởi! Nhưng mà, hắn ta đã giết người ở kinh thành một lần, đắc tội với tất cả mọi người, không thể cứu chữa nữa rồi!"
"Sau khi trận chiến này chấm dứt, cho dù bảo toàn được Đại Hạ thì quốc lực cũng sẽ suy giảm!"
"Một hoàng triều thịnh thế, cứ như vậy mà kết thúc!"
Rất nhiều người đứng ngoài quan sát, nhưng có nhiều người muốn tìm kiếm cơ hội mưu lợi bất chính từ đó. Ví dụ như, sáu tiểu quốc liên thủ với Đại Võ lúc trước.
Trước đây, bởi vì nguyên nhân chia chác không đều nên mấy quốc gia bọn họ thường xuyên có xích mích, mâu thuẫn nặng nề, lúc nào cũng có thể làm chuyện xấu.
Nhưng nhìn thấy nội chiến Đại Hạ, giống như lại ngửi được cơ hội tuyệt vời, rục rà rục rịch.
“Nội chiến Đại Hạ, cơ hội của chúng ta lại tới!"
“Bọn họ đánh càng dữ dội, chúng ta càng có lợi!"
"Mở rộng lãnh thổ ở trong tầm tay!"
Bọn họ không hành động bừa bãi.
Cho dù Đại Hạ nội chiến cũng là một khúc xương cứng, không phải là thứ mà những tiểu quốc như bọn họ có thể gặm được.
Vì thế, bọn họ liên lạc với Lâm Bắc Phàm của Đại Võ.
Hy vọng giống như lúc trước, có Lâm Bắc Phàm đến làm thống soái, dẫn đầu liên quân trăm vạn người xâm chiếm Đại Hạ.
Dù sao có Đại Võ dẫn đầu, Lâm Bắc Phàm dẫn binh, chỉ một chữ: Ổn!
Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu từ chối: "Các vị đại nhân, cảm ơn lòng tốt của các vị! Nhưng sắp tới là đại hôn của bản vương và bệ hạ rồi, đây là một ngày vui, thật sự không nên thấy máu! Cho nên Đại Võ chúng ta sẽ không tham dự vào việc này!"
Các đại biểu sáu nước đều ngẩn người, vậy mà Lâm Bắc Phàm lại từ chối?
Mọi người nhao nhao mở miệng khuyên nhủ.
"Lâm thừa tướng, đây chính là một cơ hội phát tài khó gặp đấy!"
"Nội chiến Đại Hạ, chúng ta hoàn toàn có thể lại tạo thành liên quân một lần nữa, đánh chiếm thành trì, chiếm được nơi giàu có!"
“Đại Võ các ngươi binh hùng tướng mạnh, lương thực dồi dào, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"
"Lâm thừa tướng, chỉ cần các ngươi dẫn binh, chúng ta có thể để cho Đại Võ các ngươi chiếm phần chính Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu một lần nữa: "Các vị đại nhân, bản vương xin ghi nhận ý tốt của các vị, nhưng Đại Võ chúng ta thật sự không muốn nhúng tay vào việc này! Không còn sớm nữa, xin mời mọi người trở về! Chúc các ngươi mã đáo thành công, khải hoàn trở về!"
Hắn khách khí mời bọn họ ra ngoài.
Những đại biểu này buồn bực rời đi, đưa mắt nhìn nhau.
"Bây giờ phải làm sao? Đại Võ không muốn đánh, nhưng chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này!"
“Đúng vậy, cơ hội khó mà có được, bỏ qua thì sẽ rất đáng tiếc!"
“Nếu Đại Võ không muốn đánh vậy thì mặc kệ hắn đi, chúng ta tự mình tạo thành liên quân! Bản vương không tin, không có Đại Võ tham dự thì chúng ta không thể đánh cho Đại Hạ chia năm xẻ bảy được!"
"Đúng vậy, chúng ta tự thành lập liên quân, đặt nền móng, còn có thể được chia nhiều hơn một chút!"
Vì thế, bọn họ trở về thương nghị.
Bên kia, Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi vào trong Ngự Thư phòng.
Nữ đế vừa thưởng thức hôn phục vừa mới được thiết kế, vừa cười hỏi: "Ái khanh, ngươi đuổi bọn họ đi rồi sao?
Chúng ta thật sự không tham dự vào trận đánh Đại Hạ này sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nói: "Trận chiến này không dễ đánh như vậy, không cẩn thận có thể sẽ té ngã!"