Một vị cao thủ Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
Lãnh Nhược Thiện phẫn nộ nói: “Giờ tổ chức thì có tác dụng gì nữa? Để người trong thiên hạ xem trò cười à?”
Vị cao thủ Tiên Thiên kia bèn cúi thấp đầu, trông ngoan ngoãn như một cậu học trò vừa bị ăn mắng.
Mặc dù thực lực của hắn ta xếp vào hàng cao thủ Tiên Thiên song khi đứng trước một Tông Sư như Lãnh Nhược Thiện, trông hắn ta chẳng khác gì một con kiến.
Lãnh Nhược Thiện chỉ cần một chưởng thôi đã khiến hắn ta toi mạng rồi.
“Không thể tổ chức võ lâm đại hội được nữa, chỉ đành tính toán từ từ thôi.”
“Nhưng bản tọa muốn trút cơn giận này đã!”
Lãnh Nhược Thiện quay đầu, lạnh lùng nói: “Cô Lang, ngươi lập tức dẫn theo Hồng Nương Tử, Ma Đồng và một nhóm người nữa tới kinh đô và làm loạn kinh thành cho bản tọa! Phải để triều đình biết rằng bản tọa là người không dễ chọc vào đâu!”
“Vâng thưa môn chủ!”
Vị cao thủ kia bèn lui xuống và lập tức triệu tập người tới kinh thành. Rất nhanh sau đó, chuyện này được người của Lục Phiến Môn phát giác ra.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bèn tới tìm Lâm Bắc Phàm, trông sắc mặt hắn ta nặng nề vô cùng: “Võ lâm đại hội đã được hủy bỏ, nhưng nghe đâu môn chủ Thiên Môn vô cùng tức giận nên đã cho một đám cường giả tiến về phía bắc, mục tiêu có thể là kinh thành! Ngươi phải cẩn thận đấy, có cần ta phái người tới bảo vệ ngươi không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta tự bảo vệ mình được, không cần đâu.”
“Nếu cần cao thủ thì cứ nói với lão phu!”
Quách đầu mục lại vội vàng rời đi, hắn ta phải trở về để điều động người ngựa, chuẩn bị ứng phó với đám cao thủ Thiên Môn sắp tới.
Lâm Bắc Phàm vẫn lên triều mỗi ngày, sau đó lại về lượn một vòng quanh Quốc Tử Giám, lượn xong lại đến Đức Thiên Phủ, nếu không có chuyện gì thì sẽ về nhà.
Nếu không phải trên người hắn còn mặc quan phục thì ai không biết còn tưởng hắn là một công tử nhàn hạ. Mà lúc này, các cường giả Thiên Môn đã tới kinh thành.
Lúc bấy giờ đang có một nhà ba người đi trên đường phố, trông vô cùng lạc loài. Trong đó, người nam trông cực kì hung tợn, người nữ thì mặc hồng y, điệu bộ duyên dáng, còn đứa trẻ thì cột hai bím tóc và đang ăn kẹo hồ lô, song đôi mắt nó lại lóe lên tia ranh ma.
“Mới một năm không tới kinh thành mà nơi này đã thay đổi nhiều thật đấy, náo nhiệt hơn một năm trước nhiều!”
Người nữ cảm thán.
“Nghe đâu là phủ thừa vừa mới nhậm chức thực thi kế hoạch kinh tế vỉa hè, nên kinh thành mới nhộn nhịp như vậy, rất nhiều người đều có công ăn việc làm!”
Người nam nói.
“Xem ra vị quan mới này cũng có chút bản lĩnh!”
“Đâu chỉ là có bản lĩnh!”
Người nam lạnh lùng cười: “Người đó tên là Lâm Bắc Phàm, nghe phong thanh nửa năm trước hắn mới thi đỗ trạng nguyên, đã thế còn đỗ cả tam nguyên.”
“Sau khi vào làm quan triều đình thì cứ như “một bước lên mây”! Chỉ trong vòng hơn nửa năm hắn đã có nhiều lần thăng chức, hiện giờ đã được làm quan hàng tam phẩm của triều đình, kiêm chức tế tửu Quốc Tử Giám và phủ thừa Đức Thiên Phủ, nữ đế tin tưởng hắn lắm!”
“Hóa ra là vậy, Cô Lang, Hồng Nương Tử, chúng ta ra tay từ hắn đi?”
Đứa trẻ mặt mày u ám kia bỗng mỉm cười, giọng cười của nó vô cùng khó nghe: “Minh chủ bảo chúng ta tới làm loạn kinh thành, cứ giết phủ thừa kinh thành cho nó gọn lẹ, chẳng phải sao?”
“Ma Đồng, ý này của ngươi được đấy, nhưng nghe đâu trong phủ hắn có cường giả Tông Sư, là một lão tăng…”
Người nam hơi do dự.
“Hắn có tài có đức gì mà lại được cả Tông Sư bảo vệ?”
Người nữ đố kỵ: “Có điều để đề phòng vạn nhất, chúng ta có thể lén giết hắn ở bên ngoài! Dù lão tăng kia có mạnh đến cỡ nào cũng không thể tới được!”