Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu như mọi điều đều thuận lợi thì năm sau thôi là có hy vọng lật đổ được Đại Nguyệt, phục hồi Tà Nguyệt vương triều!"
Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng lên, nàng bưng chén trà trong tay lên: “Thế thì xin nhờ lời nói tốt đẹp này của quân sư! Bản cung lấy trà thay rượu, kính quân sư một ly, cũng kính Tà Nguyệt của chúng ta!"
“Công chúa điện hạ, mời!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng chén trà, hai người cùng nhau lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch. Tiếp đó, hai bên lại nói thêm vài chuyện liên quan đến việc phục hồi vương triều, nói vô cùng hăng say. Tử Nguyệt công chúa càng nói càng kích động, từ trước đến giờ nàng chưa từng cách lý tưởng của mình gần đến thế. Nếu như theo lời quân sư nói thì trước cuối năm sau thôi bọn họ sẽ có thể phục hồi vương triều của mình!
Thời gian này lâu sao?
Không lâu một chút nào, bởi lẽ sắp tết rồi, đón tết xong thì chính là năm sau! Đó, thời gian không hề dài, đúng chứ?
“Công chúa điện hạ, khi nào thì ngươi trở về?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Nửa năm nay quá mệt mỏi, thế nên bản cung định ở đây nghỉ ngơi một thời gian, đón năm mới xong mới trở về!” Công chúa trả lời.
“Đón tết ở đây ư?"
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Đón tết chẳng phải cả nhà nên đoàn tụ hay sao, công chúa điện hạ lại..."
Tử Nguyệt công chúa trợn trắng mắt: “Quân sự, xem ngươi nói kìa, ngươi chính là người nhà của bản cung đấy thôi? Thế nên không ở cạnh ngươi thì bản cung còn ở cạnh ai?"
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình lại bị đối phương tán tỉnh! Yêu nữ này đúng là không biết tiết chế gì cả! Nhỡ đâu sau này không khống chế được thì phải làm sao, như vậy là hắn thiệt thòi chắc rồi còn gì? Nữ nhân này có thể nuốt chửng cả xương lẫn thịt đấy!
Thấy sắc trời không còn sớm, Lâm Bắc Phàm bèn mời Tử Nguyệt công chúa về Lâm phủ ăn cơm.
Vừa trở về Lâm phủ đã bị tiểu quận chúa nhìn chằm chằm, nàng nói với vẻ thù địch: “Sao ả yêu nữ này lại tới vậy?".
Ngày thường tiểu quận chúa trông thấy Lâm Bắc Phàm nói cười với nữ nhân khác đều không ghen cũng không tức giận, duy chỉ có Tử Nguyệt công chúa là không được, như kiểu đối phương sẽ cướp mất nam nhân của nàng vậy.
Không thể không nói, trực giác của tiểu quận chúa đúng là rất chuẩn.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa lại nói chuyện với khách như vậy?"
Tiểu quận chúa bật cười, nàng đắc ý nói: “Nói cũng phải, nàng chính là khách, ta không nên tức giận với nàng!"
“Khách?"
Tử Nguyệt công chúa cúi đầu thầm trừng mắt, nàng nói: “Ai không phải khách?"
“Ta không phải này!"
Tiểu quận chúa ngẩng cao đầu một cách đắc ý: “Ta nói ngươi hay, ta đã chuyển đến Lâm phủ rồi, về sau ta chính là nữ chủ nhân của Lâm phủ!"
“Ngươi đã chuyển tới ở đây rồi ư?"
Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, đoạn ghen tuông nói: “Lâm đại nhân, ngươi đúng là có phúc thật đấy, tiểu quận chúa mà ngươi cũng theo đuổi được rồi!"
Nàng sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, thì thầm: “Chẳng trách ngươi cứ ở mãi kinh thành mà không chịu đi cùng bản cung"
“Thực ra ta cũng bất lực lắm!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Ngươi bất lực gì chứ?” Tử Nguyệt công chúa khó hiểu.
“Đúng vậy đó!” Lâm Bắc Phàm nhìn nàng một cách ai oán: “Cũng không biết có phải học tập ngươi hay không mà tiểu quận chúa trở nên vô cùng chủ động và ngang ngược, thường hay động chân động tay với ta! Nếu như nàng ngoan ngoãn một chút thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay!"