Nữ đế nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng rồi, nếu đã liên quan đến xây nhà vậy Công bộ cũng dốc toàn lực phối hợp đi!”
“Thần tuân chỉ!” Công bộ thượng thư lĩnh chỉ.
Sau khi có được sự ủng hộ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm dốc sức làm việc.
Hắn cầm một tấm bàn đồ vẽ tay xung quanh kinh thành, kéo theo một đám người chạy tới chạy lui bên ngoài kinh thành.
“Đây là núi Bàn Tích, bên trong có rất niều đá vôi, các ngươi dẫn một nhóm dân tị nạn tới nơi này khai thác đá vôi đi! Bên dưới vừa vặn có một con sông chảy qua, thông qua con sông có thể vận chuyển tới nơi này!”
“Rõ, thưa phủ thùa đại nhân!”
Sau đó hắn lại chạy đến một chỗ khác.
“Chỗ này có rất nhiều đất sét chất lượng tốt có thể khai thác để nung xi măng! Các ngươi dẫn dân tị nạn tới nơi này đào đất sét sau đó thuận theo dòng chảy một đường vận chuyển tới đây!”
“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”
“Nói với Công bộ vận chuyển xỉ sắt còn thừa trong quá trình sản khuất binh khí và các loại vũ khí sắt ngày thường của bọn họ đến đây! Ngoài ra thu thập xỉ sắt ở các nhà dân, càng nhiều càng tốt!”
“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại kéo thợ thủ công ở Công bộ ra ngoài, kêu bọn xây dựng một xưởng nung to lớn ở chỗ xung quanh mình, đặc biệt dùng để sản xuất xi măng.
Sau đó hắn lại sắp xếp cho một nhóm công thợ đi chế tác khuôn đúc, lại sắp xếp cho vài người đi khai thác và vận chuyển đá vôi.
Công việc rất nhiều, nội dung rất chi tiết nhưng Lâm Bắc Phàm đều sắp xếp đâu ra đấy, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, mọi người lập tức dốc toàn sức vào làm, một triệu dân tị nạn trừ đi khoảng ba trăm nghìn người già yếu, còn lại tất cả đều ra ngoài làm việc.
Nam nhân sức dài vai rộng sẽ phụ trách công việc khổ cực ở công trường, còn phụ nữ không khả năng làm việc thể lực sẽ phụ trách công tác hậu cần, nhóm lửa nấu cơm…
Một cảnh tượng khí thế ngút trời!
Một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Nữ đế và các quan đều vô cùng tò mò muốn biết Lâm Bắc Phàm làm thế nào, vì thế đều ra ngoài thành xem.
Kết quả vừa tới lập tức có một loại cảm giác bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng làm thế nào cũng không hiểu được.
“Ái khanh, ngươi tới giải thích cho trẫm mấy thứ này để làm gì đi!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm dẫn nữ đế và các quan tới một nơi nóng hầm hập.
“Bệ hạ, đây chính là xưởng sản xuất xi măng, gọi tắt là xưởng xi măng! Toàn bộ xi măng mà chúng ta cần cho quá trình xây dựng thành phố đều sẽ được sản xuất từ nơi này!”
“Xi măng mà ngươi nói trông thế nào, có thể cho trẫm xem không?”
“Đương nhiên rồi ạ!”
Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiến lên, chỉ vào những đống bùn đất xám ngoét như tro nói tiếp nhau và nói: “Đây chính là xi măng!”
Mọi người kinh ngạc: “Đây là xi măng á? Trông… cũng gớm ghiếc quá thì phải?”
“Các ngươi đừng thấy nó xấu nhưng nó vô cùng hữu ích đấy nhé!”
Nữ đế tò mò hỏi: “Dùng xi măng này thế nào?”
“Xi măng cần phải phải trộn chung với đất sét và nước theo một tỉ lệ nhất định, sau đó sẽ trở nên vô cùng kiên cố! Nói nữa cũng vô ích, các ngươi đi theo ta đi!”
Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới một khu đất bằng phẳng, trên đó là những viên gạch xám xịt xếp chồng lên nhau.
“Đây chính là nơi sản xuất gạch, chúng ta đang dùng xi măng tạo ra gạch!”
“Gạch tạo ra từ xi măng sao?” Mọi người lại nghi ngờ.
Lâm Bắc Phàm giải thích: “Trước tạo ra gạch rồi mới tiện cho xây nhà được! So với gạch truyền thống thì gạch được tạo ra từ xi măng này của chúng ta sở hữu một ưu thế không gì sánh bằng!”
“Ưu thế gì vậy?”
“Tốc độ nhanh, tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền của!”