Sau khi dặn dò xong mỗi một việc, Tử Nguyệt công chúa cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
“Hy vọng việc này giống như quân sư dự liệu! Một khi quân Tà Nguyệt chúng ta không còn mối lo về lương thực nữa, có thể thoải mái hành động, cố gắng mà làm! Võ Tây vương, Đại Nguyệt vương triều tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!”
Sau khi nữ đế trở về, tuy rất bất mãn với việc Tử Nguyệt công chúa quyến rũ ái thần của nàng, nhưng vì giang sơn đại nghiệp, vì đối phó với Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều ở đầu khác của dãy núi Thanh Long, nàng vẫn lén lút ra vài mệnh lệnh, ngấm ngầm giúp đỡ.
“Hy vọng mấy loài động vật nhỏ này thật sự hữu dụng, trẫm mỏi mắt mong chờ.”
Dưới sự cố gắng của hai nữ nhân có quyền thế nhất trên thế gian này, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi.
Mà lúc này ở vương phủ, vùng Võ Tây.
Võ Tây vương lại không được vui cho lắm, cả ngày mặt mày hằm hằm, tất cả đều là loạn do đám nghĩa quân đột nhiên nhảy ra đó gây ra.
Hơn bốn tháng trước, đám nghĩa quân này bất chợt chui ra, ra tay với quân Võ Tây.
Bọn họ hành động như gió, đặc biệt am hiểu lẩn trốn và ẩn nấp.
Hơn nữa chiến lược vô cùng hèn hạ, luôn có thể tránh được đội quân mạnh của hắn ta, đặc biệt chọn quân yếu mà đánh, hơn nữa còn là đánh một trận đổi một chỗ khác, đánh xong lại nhanh chóng di chuyển, không hề lưu luyến tí nào.
Suốt bốn tháng qua, hắn ta đã tổn thất hơn mười vạn binh mã, thiệt hại không thể nói là không nặng nề.
Ngược lại, sức mạnh của đối phương dường như đã bành trướng hơn rất nhiều.
Đối phương càng đánh càng mạnh còn bản thân mình thì càng đánh càng yếu, khiến hắn ta vô cùng điên tiết.
“Đám chuột chết giẫm đó!”
Hắn ta đã thử rất nhiều cách rồi nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Nhớ lại trước kia, một năm trước hắn ta vẫn còn sở hữu trăm vạn hùng binh, tọa trấn vùng đất Võ Tây, sĩ khí hừng hực, hào khí ngút trời cỡ nào!
Kết quả may mắn không tới, gặp phải đủ loại nguy hiểm, binh mã liên tiếp giảm thiểu, đến bây giờ chỉ còn hơn sáu mươi vạn binh!
So với một năm trước đúng thật là khác một trời một vực.
Hắn ta vẫn không tài nào hiểu được còn chưa đến một năm, tại sao lại biến thành ra thế này?
Hình như bắt đầu từ năm ngoái đã có một nguồn sức mạnh như có như không nhắm vào hắn ta.
Thật sự càng nghĩ càng tức, còn chưa đả thương được một cọng lông của triều đình mà bản thân đã giảm thiểu bốn mươi vạn lính, không biết đã bị bao nhiêu người chê cười!
Thật ra hai huynh đệ khốn nạn đó không biết đã cười hắn ta bao nhiêu lần rồi!
Lúc này, Phượng Sồ tiên sinh bước nhanh vào: “Vương gia, sứ thần của Đại Nguyệt vương triều tới rồi!”
“Tốt! Mau mời vào!” Trên mặt Võ Tây vương lóe lên vẻ mừng rỡ.
Sau một lúc, một người trung niên ăn mặc hoa lệ ngẩng đầu sải bước đi tới, hơi cúi người hành lễ: “Bái kiến Võ Tây vương điện hạ, vương gia thiên tuế.”
“Lưu đại nhân, chúng ta đều là người quen cũ, không cần đa lễ như thế! Ha ha!” Võ Tây vương cười lớn đi lên đón.
“Võ Tây vương điện hạ, lễ nghi nên có vẫn phải có!”
Sau khi hàn huyên vài câu, Võ Tây Vương nôn nóng đi vào chủ đề chính.
“Không biết Đại Nguyệt có thể tiếp tục cung ứng lương thực cho chúng ta không?”
Vài tháng trước trong trận chiến với nghĩa quân, hắn ta không chỉ hao binh tổn tướng mà còn có rất nhiều lương thực không phải bị đối phương cướp thì chính là bị đối phương đốt rụi, dẫn đến việc hắn ta vô cùng thiếu lương thực, cần phải bổ sung gấp.
Triều đình sẽ không cho hắn ta lương thực, còn phong tỏa đường vận chuyển lương thực cho nên chỉ đành cầu bên Đại Nguyệt vương triều giúp!
Sứ thần Đại Nguyệt nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Võ Tây vương điện hạ, bệ hạ của ta rất không hài lòng về ngươi!”
“Năm ngoái, hai bên chúng ta đã sớm giao hẹn trước, triều đình ta cung cấp lương thực và quân bị, sau vụ thu hoạch mùa thu ngươi phải lập tức khởi binh tấn công Đại Võ! Nhưng sau đó vì một kho báu Tà Nguyệt chưa chắc đã có mà ngươi lại vi phạm giao kèo giữa đôi bên! Loại người thất tín bội nghĩa, vô lý ầm ầm như thế đều không được chào đón đâu!”
Sắc mặt của Võ Tây vương nặng nề hẳn đi.
“Mà từ năm mới đến giờ đã hơn bốn tháng rồi, ngay cả một nghĩa quân nho nhỏ mà ngươi còn không đánh bại được, ngược lại còn để đối phương từ từ phát triển lớn mạnh, bản thân thì lại không ngừng hao binh tổn tướng! Nói thật, bệ hạ của chúng ta vô cùng nghi ngờ năng lực của ngươi! Hợp tác với một người không có năng lực là vô cùng mạo hiểm!”
Sắc mặt của Võ Tây vương càng u ám hơn.
Sứ thần Đại Nguyệt lớn tiếng chất vấn: “Bây giờ ngươi lại cầu chúng ta giúp, hy vọng chúng ta cung cấp lương thực cho các ngươi! Võ Tây vương điện hạ, đổi lại là ngươi thì ngươi có bằng lòng không?”
Võ Tây vương vừa thẹn vừa giận, vậy mà vết nhơ của mình lại bị đối phương vạch trần một cách không nương tình như thế.
Nếu không phải có chuyện cầu đối phương thì bây giờ hắn ta chỉ muốn giết người ngay tại trận cho rồi!