Công bộ thượng thư Vương Như Thủy phản bác: “Cao đại nhân, ngươi nói nó là bột mì thì mất mặt cho vương gia quá! Theo vi thần thấy cái thứ này chính là tro cốt, không biết đào được từ ngôi mộ nào nữa!”
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ cũng nói: “Thứ tội bản quan không có mắt nhìn, sao thứ đồ này giống bột đá thế nhỉ?”
Ký Bắc vương điên cuồng: “Đây là xương rồng! Xương rồng hàng thật giá thật!”
“Thôi được rồi, vương gia à, dù nó có là xương rồng thì ngươi chứng minh ngươi lấy được nó từ tay Lâm Bắc Phàm kiểu gì?”
Cao Thiên Diệu lạnh lùng cười: “Khi ấy có cả vạn người canh chừng xương rồng, cao thủ vô số, bọn họ muốn lấy được xương rồng là chuyện dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn cả Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan cho một mình Lâm đại nhân!”
Vương Như Thủy nói: “Vương gia, nói thật chứ người lấy xương rồng ra để hãm hại người khác như ngươi, bản vương đã từng thấy hai lần rồi! Ngươi không phải người đầu tiên đâu, cơ mà chắc cũng không phải người cuối cùng!”
Triệu Kim Lễ tặc lưỡi: “Vương gia, để hãm hại người khác mà ngươi lấy bừa một túi bột màu trắng và nói nó là xương rồng, lại còn bảo Lâm đại nhân đưa cho ngươi, đúng là vô liêm sỉ mà!”
“Đến cả người phe mình vương gia còn hãm hại, hắn ta cần gì cái thứ gọi là liêm sỉ?”
…
Mọi người thi nhau chế giễu, Ký Bắc vương lại tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đám nịnh hót nhà các ngươi, rặt một lũ gian thần! Đợi ngày nào đó ta có được tự do, nhất định ta sẽ biến các ngươi thành tro bụi, cho các ngươi chết không vẹn toàn!”
Nữ đế phất tay: “Hoàng thúc, ngươi cũng thấy rồi đấy, thứ đồ này không thể chứng minh Lâm ái khanh có tội! Nó là xương rồng hay xương động vật khác thì ngươi cũng đem về mà nấu canh, bổ dưỡng lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh!”
Bách quan cũng lớn tiếng hô: “Bệ hạ anh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Trong lòng hắn ta đang không ngừng chửi tục.
“Bản vương vẫn còn chứng cứ!”
Ký Bắc vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Mấy năm nay Lâm Bắc Phàm đã cuỗm rất nhiều tiền bạc châu báu của bản vương, trong đó có một vài bảo vật giá trị rất lớn! Ví dụ như Tử Kim Thiềm, Phượng Hoàng Kim Ngọc… Chỉ cần các ngươi tới lục soát phủ của hắn là có thể tìm thấy những thứ đồ này, như vậy là có thể chứng minh lời của bản vương là thật!”
Tuy nhiên, nữ đế lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Hoàng thúc, ngươi còn muốn giãy giụa đến bao giờ nữa? Ngươi đã không còn tương lai rồi, vẫn còn phí công phí sức mà vu oan cho trung thần của trẫm, ngươi thấy vui lắm à? Nói thật, lời của ngươi trẫm không hề tin một chút nào! Dù ngươi có nói đến khi trời sập, có lấy ra chứng cứ tội trạng gì thì trẫm cũng không tin, ngươi có thể làm gì được nào?”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan cũng hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương hơi hoang mang: “Tại sao ta nói gì ngươi cũng không tin hả?”
Nữ đế mỉm cười, nàng chế giễu: “Còn phải hỏi sao? Ngươi nhìn xem mấy năm nay Lâm ái khanh đã làm được những chuyện gì cho triều đình, có chuyện nào không có lợi cho triều đình, cho Đại Võ ta hay không? Rồi ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, tất cả những chuyện ngươi làm có chuyện nào có lợi cho triều đình và Đại Võ? Người ta là một trung thần, còn ngươi là một phản vương, ngươi nói xem trẫm nên tin hắn hay là nên tin ngươi? Trẫm là hôn quân mới tin lời ngươi nói ấy!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này, Ký Bắc vương trông thấy nụ cười trào phúng của nữ đế, rồi lại trông thấy nụ cười lạnh lùng của bách quan, và cả vẻ tươi cười của Lâm Bắc Phàm…
Cuối cùng hắn ta cũng biết có miệng nhưng khó tranh luận là gì rồi! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu thế nào gọi là bách quan bao che lẫn nhau! Cuối cùng hắn ta cũng vỡ lẽ hôn quân vô đạo là như thế nào! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu…
Thế nào là gian thần!
Ký Bắc vương tức tối!
Hắn ta vừa căm phẫn vừa bất lực đến mức nôn ra máu, y phục trước ngực hắn ta đều biến thành màu đỏ!
Nữ đế lớn giọng nói: “Ký Bắc vương làm chuyện sai trái, mưu phản làm loạn, tội tày trời! Song niệm tình ngươi là hoàng thúc của trẫm, trẫm biếm ngươi làm thứ dân, giam tại thiên lao! Không được trẫm cho phép thì không được ra khỏi thiên lao dù chỉ một bước! Còn về con cháu huyết mạch của ngươi, diệt trừ tất cả, không chừa một ai!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Có mấy thị vệ tiến lên áp giải Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương cười điên cuồng: “Hôn quân! Tham quan! Gian thần! Đại Võ… Đại Võ nhất định sẽ suy tàn trong tay các ngươi! Bản vương nhất định sẽ chống mắt lên xem Đại Võ diệt vong như thế nào, xem các ngươi chết như thế nào!”
Nữ đế nở nụ cười khinh miệt: “Hoàng thúc, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy đâu! Bởi vì Đại Võ sẽ trỗi dậy, lớn mạnh dưới tay trẫm!”