Triệu Khoát đang chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe được những lời đồn đãi này liền tức giận nổ tung!
"Vậy mà lại nói ta không được? Còn nói ta là cậu ấm nhà giàu dựa vào gia tộc? Nói miệng ta còn hôi sữa, lúc đánh trận sẽ sợ tè ra quần? Nào có lý này, lý nào lại như vậy?"
Tuy rằng, hắn ta quả thật dựa vào sức mạnh của gia tộc mới đạt được cơ hội này! Nhưng mà hắn ta cũng rất cố gắng, có được hay không?
Tuy rằng sinh ra trong một gia đình quân sự, từ nhỏ cơm áo không lo, nhưng hắn ta phải chịu khó và cố gắng hơn những người khác!
Từ nhỏ đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, đọc thuộc lòng như nước chảy, còn thường xuyên mô phỏng hành binh đánh giặc với bậc cha chú, cũng thường xuyên chiến thắng!
Không chỉ như thế, hắn ta còn rất nhỏ đã theo cha vào trong quân doanh, bắt đầu tôi luyện từ tầng thấp nhất.
Binh lính khác ăn cái gì hắn ta đều ăn cái đó, binh khác ngủ như thế nào thì hắn ta ngủ như thế, binh khác làm gì thì hắn ta làm như vậy, chịu khổ cũng không ít hơn những binh lính khác!
Ngược lại bởi vì hắn ta là con cháu Triệu gia, mang theo hy vọng của gia tộc, còn bị phụ thân đối xử nghiêm khắc, xảy ra một chút sai lầm đều sẽ bị phạt, mà còn là trừng phạt gấp bội!
Ngoài ra, kể cả khi thời tiết khắc nghiệt nhất cũng không ngừng rèn luyện, chịu hết khổ sở, mới đổi lấy được thực lực Tiên Thiên!
Có thể nói, hắn ta hoàn toàn khác biệt với đám nha nội an phận chờ chết, gây rối khắp nơi!
Hắn ta có chí hướng lớn, khát vọng kiến công lập nghiệp!
Bây giờ, chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân! Thu hồi Ký Bắc chính là cơ hội!
Nhưng còn chưa ra tay đã bị mọi người liên tục cười nhạo, cười từ đầu đến cuối, Triệu Khoát tức giận đến mức phát run cả người, nuốt không trôi cơm!
"Khoát nhi, đừng để chuyện này ở trong lòng!"
Một bàn tay đầy những vết chai đặt lên vai Triệu Khoát.
“Thúc phụ!” Triệu Khoát quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên mặt hình chữ quốc, sắc mặt uy nghiêm.
Người này là thúc thúc ruột của hắn ta, Triệu Hải, vẫn luôn ở bên hắn ta dốc lòng dạy dỗ, dạy hắn ta binh pháp mưu lược, dạy hắn ta võ công, tình cảm giữa cả hai rất sâu đậm, giống như phụ thân cho nên mới gọi là thúc phụ.
"Bây giờ ngươi phiền não bất an, tâm loạn như ma, ngược lại có thể trúng gian kế của đối phương! Muốn chứng minh bản thân, chỉ cần đánh ra thành tích, tất cả lời đồn đãi đều sẽ chưa đánh đã tan!" Triệu Hải nói.
Triệu Khoát hít sâu vài hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp: "Thúc phụ, ta biết rồi, ta sẽ không hành sự theo cảm tính, tuyệt đối sẽ không bị phản vương gian tặc lừa!"
Triệu Hải vui mừng gật đầu: "Không sai! Gặp chuyện bình tĩnh không sợ hãi mới là người lính tốt của Triệu gia ta!"
"Bất mãn và hoài nghi của mọi người chỉ có thể hóa thành động lực để ta tiến lên!"
Triệu Khoát siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định: "Trận chiến này, ta nhất định sẽ tiến quân vào Ký Bắc, thu phục sơn hà, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội!"
"Tốt! Ngươi có chí hướng lớn này, Triệu gia chúng ta ủng hộ hết toàn lực cho ngươi!"
Triệu Hải lớn tiếng nói: "Toàn bộ cao thủ mà những năm gần đây Triệu gia chúng ta bồi dưỡng đều theo ngươi xuất chinh hết!"
“Đồng thời, chúng ta còn phát động quan hệ nhân sinh của Triệu gia, mời rất nhiều cao thủ tới trợ trận! Cộng thêm cao thủ và binh mã triều đình, chỉ cần đánh giặc ổn thỏa thì trận chiến này chúng ta tất thắng!"
Triệu Khoát mừng rỡ: "Đa tạ thúc phụ!"
Có Triệu gia ra sức ủng hộ, Triệu Khoát càng thêm có lòng tin.
Kiểm kê binh mã và lương thảo, tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi ra quân, sau đó dẫn đầu đại quân đông nghìn nghịt đi tới Ký Bắc.
Bây giờ Ký Bắc vương cũng đang kiểm kê binh mã, chuẩn bị đại chiến.
"Vương gia, chúng ta hiện tại có ba trăm hai mươi hai nghìn quân thường!"
“Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong là mười hai nghìn không trăm mười hai người, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, tương đương với có được một trăm hai mươi vạn đại quân!”
“Cường giả Tiên Thiên tổng cộng có mười lăm người!”
“Nhưng trải qua dược vật xúc tác của hai vị Tông Sư Hàng Long, Phục Hổ, trong đại quân chúng ta có thêm năm mươi vị ngụy Tiên Thiên! Thực lực yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính, nhưng lại mạnh hơn võ giả Hậu Thiên mấy bậc!”
"Còn có ba vị Tông Sư, bọn họ ẩn núp trong bóng tối tùy cơ ứng biến!"
Ký Bắc vương nghe xong vô cùng kích động: "Tốt tốt tốt! Một đội quân khủng bố này chắc chắn có thể lật đổ triều đình! Bản vương trù tính nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi, ha ha!"
Gia Cát tiên sinh chần chờ một lát: "Nhưng ở phương diện lương thảo thì khá thiếu thốn, không chống đỡ được đến nửa tháng…"
Ký Bắc vương bình tĩnh phất tay: "Căn bản cũng không cần nhiều lương thảo như vậy! Đại quân của chúng ta lấy võ giả làm chủ, hành động nhanh chóng, mấy ngày là có thể đánh đến kinh thành thay đổi triều đại rồi, ha ha!"
"Vương gia nói rất đúng!" Gia Cát tiên sinh cũng nở nụ cười.
Hắn ta cũng không tin có một đội quân khủng bố này còn không bắt được triều đình.
Ký Bắc vương đứng dậy, khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía nam, phảng phất như nhìn thấy hoàng thành cách đó mấy trăm dặm.
"Chúng ta xuất phát! Không phá hoàng thành, thề không trở về!"
Ước chừng khoảng năm sáu ngày sau, hai bên đại quân đối đầu trên bình nguyên Ký Bắc. Trận chiến này đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
Binh mã hai bên cách nhau hơn hai trăm trượng, nhìn nhau từ xa.
Triệu Khoát mặc một thân khôi giáp màu bạc sáng mắt, trên tay cầm một cây thương có tua rua đỏ đặc chế, cưỡi trên một con đại mã đầu cao, tư thế oai hùng, ý chí chiến đấu cao ngất, ánh mắt quét ngang qua đại quân Ký Bắc.
Khoảng ba mươi vạn binh mã, mười bốn mười lăm vị Tiên Thiên, còn có một số nhân vật võ lâm tạp nham khác...
Hắn ta lập tức cảm thấy ổn thỏa rồi, cũng không khác với quân tình mà hắn ta nhận được là bao.
Một đội quân này không tạo thành uy hiếp đối với hắn ta.
Bởi vì, lần này hắn ta dẫn đầu bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ của triều đình, vượt qua ba mươi vạn binh mã Ký Bắc.