Tại vương phủ Ký Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh hưng phấn chạy vào: “Vương gia, có tin vui rồi! Cuối cùng Võ Tây vương cũng không nhịn được, dẫn đại quân sáu mươi vạn người tấn công núi Phượng Hoàng, đang đối đầu với binh mã của triều đình ở cứ điểm quan trọng! Giang Nam vương cũng không nhịn được mà khởi binh đánh Đại Võ! Hiện giờ triều đình đang phải đối mặt với hai thế lực địch, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Ký Bắc vương bật cười: “Bản vương biết ngay hai vị hoàng đệ của bản vương sẽ không chịu ngồi yên mà! Không có lương thực thì bọn họ chỉ còn cách đánh cược một vố thôi! Bằng không về sau sẽ không còn cơ hội nữa!”
“Vương gia nói chí phải!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười.
“Quân sư, cơ hội của chúng ta tới rồi, hiện giờ ngươi có kế sách gì hay không?”
Ký Bắc vương hỏi với vẻ mong chờ.
“Vương gia, cơ hội của chúng ta đã tới là thật, song hiện giờ chưa phải lúc để ra tay!”
Gia Cát tiên sinh nói: “Giờ đang là ba bên tranh đấu ngươi sống ta chết, nhất thời chưa phân biệt được thắng thua!”
“Đợi lúc cả ba bên đều chịu thiệt hại mới là lúc chúng ta ra tay! Thời gian càng lâu thì thực lực của bọn họ càng yếu đi, chúng ta thì càng mạnh, điều này vô cùng có lợi cho chúng ta! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ như vậy.
“Có điều vương gia à, tuy giờ chưa phải lúc chúng ta khởi binh, song chúng ta có thể phái vài cao thủ đi âm thầm làm loạn khiến bọn họ đánh nhau ác liệt hơn!” Gia Cát tiên sinh lại nói.
“Ngươi nói không sai! Chuyện này giao cho quân sư phụ trách, bản vương tin tưởng ngươi!” Ký Bắc vương vỗ vai Gia Cát tiên sinh.
“Đa tạ vương gia đã tin tưởng!” Gia Cát tiên sinh lớn giọng nói.
Tại Võ Tây, quân Tà Nguyệt cũng biết được chuyện này.
“Võ Tây vương đã khởi binh rồi! Chuyện này bất ngờ mà cũng hợp tình hợp lý!”
“Đúng vậy, không khởi binh thì quân Võ Tây sẽ chết đói mất!”
“Bọn họ đã bị ép đến đường cùng rồi, chỉ còn cách mưu phản thôi!”
…
“Các vị tướng sĩ, đây chính là cơ hội để Tà Nguyệt chúng ta báo thù!”
Tử Nguyệt công chúa vui vẻ nói: “Quân sư nói đúng, Võ Tây vương đã khởi binh, chắc chắn hắn ta sẽ cấu kết với Đại Nguyệt mời bọn họ phái binh giúp đỡ! Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để cho quân Đại Nguyệt một kích chí mạng!”
Mọi người bắt đầu thấy hưng phấn.
“Công chúa nói phải, đã đến lúc chúng ta báo thù rồi!”
“Chúng ta đã đóng quân ở Võ Tây lâu rồi, dù có là Võ Tây vương thì cũng chẳng làm gì được chúng ta! Một khi quân Đại Nguyệt tiến vào Võ Tây, chúng chắc chắn sẽ trở thành cái bia ngắm của chúng ta, chúng ta muốn đánh như thế nào cũng được!”
“Bọn họ đến bao nhiêu thì chúng ta đánh bấy nhiêu! Tuyệt đối không thể để bọn họ sống sót trở về!”
“Chỉ cách một bước nữa thôi là có thể khôi phục đại nghiệp của chúng ta rồi, ha ha!”
Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói: “Các vị tướng sĩ, hiện giờ chúng ta có thể làm xao nhãng quân Võ Tây, khiến bọn chúng bị bao vây tứ phía! Như vậy Võ Tây vương sẽ không địch lại được và phải mời quân Đại Nguyệt tới, khi ấy sẽ là lúc chúng ta báo thù!”
“Công chúa nói phải!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Cơn giông tố cứ thế bắt đầu!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã mang theo hoàng mệnh tới bên bờ sông Tùng.
“Hạ quan/Mạt tướng bái kiến Trung Dũng Bá, phủ doãn Lâm đại nhân!” Bách quan đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình hiện giờ ra sao rồi? Đã sơ tán toàn bộ dân chúng chưa? Bố trí ổn thỏa rồi chứ? Binh mã của Giang Nam vương thì sao, giờ đã đánh đến đâu rồi?”
“Khởi bẩm Lâm đại nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh từ triều đình, binh mã của chúng ta đã lập tức hành động. Về cơ bản, bách tính đã được di dời đến bờ bên kia của sông Tùng! Những gì có thể mang theo cũng đã mang theo, không mang được thì đều hủy bỏ, tuyệt đối không cho quân Giang Nam lợi dụng được bất cứ thứ gì!”
“Còn về quân Giang Nam thì hiện giờ toàn quân đang xuất phát! Do chúng ta không cử người đi phản kích nên tốc độ của bọn họ rất nhanh! Chắc khoảng trưa mai là bọn họ sẽ đến sông Tùng để đối phó với chúng ta!”
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn sông Tùng, người dân đông nghịt bên bờ đang bắt đầu nổi lửa thổi cơm. Hắn rất hài lòng: “Tốt! Các ngươi làm rất tốt! Ta sẽ ghi công các ngươi!”
“Đa tạ Lâm đại nhân!” Bách quan hớn hở.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã được coi là người đứng đầu trong triều rồi!
Hắn quyền cao chức trọng, lại được nữ đế tin yêu, được hắn khen thưởng và khẳng định khiến bọn họ vô cùng vui vẻ và kích động.
“Hiện giờ chúng ta đang ở sông Tùng đối địch với quân Giang Nam, không được để bọn họ bước qua sông!”
“Vâng thưa Lâm đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi tuần tra tình hình quân bị và tình hình sắp xếp cho người dân, không phát hiện ra vấn đề gì quá lớn.
Đến buổi trưa ngày hôm sau, quân Giang Nam đã đến.
Đại quân tổng cộng năm mươi vạn người, bọn họ dựng cờ, người đông nghìn nghịt, trông khí thế vô cùng.
Liếc một cái thôi là đã thấy áp lực rồi.
Ngược lại, binh mã của triều đình chỉ có hơn hai mươi vạn, khí thế kém hơn rất nhiều. Trên thực tế không phải triều đình không thể sắp xếp nhiều binh mã mà là Lâm Bắc Phàm thấy không cần thiết.
Trận chiến này kéo dài thời gian là chính, chỉ cần nắm chắc được sông Tùng không cho quân Giang Nam vượt qua, cứ kéo dài ba tháng cho đến khi đối phương không còn lương thực nữa thì quân Giang Nam tự khắc sẽ sụp đổ.
Về phía quân Giang Nam, có một người dáng người mập mạp, mặc áo giáp lạnh lẽo, ngồi trên xe chiến được làm bằng sắt thép do bốn con ngựa kéo, trông hoành tráng vô cùng.
Người đó chính là Giang Nam vương. Dù đã mặc áo giáp nhưng vẫn không thể che được dáng người mập mạp hắn ta.