“Ăn nói linh tinh! Rõ ràng là ngươi đang tìm cớ, có nhiều nữ nhân vậy rồi còn chưa thấy đủ hả?"
Lâm Bắc Phàm tủi thân: “Đương nhiên là không đủ rồi! Người ta bảo thêm bạn thêm vui mà, thêm nữ nhân là thêm nhà! Ta là một cô nhi, cuộc đời lẻ loi, ta muốn có nhà..."
Tử Nguyệt nữ đế lại trừng mắt nhìn hắn: “Cái tên trăng hoa nhà ngươi! Ngươi một chân đạp mấy thuyền rồi hả?” Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Ta đâu có trăng hoa, ta chỉ say thuyền mà thôi! Đạp mấy thuyền thì mới đứng vững được!"
“Hự! Đúng là vớ vẩn!"
Cứ vậy, hai người tranh cãi rất lâu.
Lâm Bắc Phàm hoang mang, hắn cảm giác tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
“Bệ hạ, khoan đã, ta còn chưa chuẩn bị xong!"
“Thế nhưng trẫm đã chuẩn bị rồi!"
Tử Nguyệt nữ đế nói: “Quân sự, vương triều đã được phục hồi, trẫm cũng đã ngồi lên hoàng vị, cũng đến lúc phải suy nghĩ rồi! Hoàng triều không thể không có hậu duệ, thế nên trọng trách huyết mạch phải giao cho chúng ta rồi!"
Lâm Bắc Phàm lập tức cảm thấy trách nhiệm đang đè trên vai hắn.
Hắn không từ chối được!
Nếu như khiến vương triều không có hậu duệ thì hắn sẽ trở thành tội nhân!
Tử Nguyệt nữ đế nắm cằm Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Quân sư, đêm nay ngươi thuộc về trẫm!"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bị ấn xuống lòng sàng, trận phong hoa tuyết nguyệt sau đó thì không cần phải nhắc đến nữa.
Sau đó, các sứ thần từ các nước đến tham gia lễ đăng cơ cũng dần rời đi.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại bị giữ lại.
Một là bởi Tà Nguyệt vương triều phục hồi, mọi thứ đang chờ phục hưng.
Tử Nguyệt nữ đế không có kinh nghiệm chấp chính, người dưới trướng lại thiếu, thế nên muốn quản lý tốt một vương triều vừa mới giành lại cũng vô cùng khó khăn. Do vậy nên Lâm Bắc Phàm ở lại giúp nàng trấn định quốc sách, xử lý chuyện quốc gia, để Tà Nguyệt vương triều đi vào quỹ đạo.
Hai là hoàng thất không thể không có hậu duệ, bằng không thì triều đường sẽ bất ổn, quốc gia dao động. Lâm Bắc Phàm biết trọng trách của hắn nên chỉ đành ở lại, vì vương triều mà cống hiến.
Hôm ấy, sau một ngày đêm, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng giao quốc sách phát triển Tà Nguyệt vương triều cho Tử Nguyệt nữ đế “Bệ hạ, đây là quốc sách phát triển trong mười năm mà ta đã viết dựa theo tình hình thực tế! Chỉ cần làm theo kế hoạch trên đó là được, mười năm sau Tà Nguyệt vương triều sẽ phát triển trở lại!"
Tử Nguyệt nữ đế xem xong thì hài lòng vô cùng: “Vất vả cho quân sư rồi, trẫm hài lòng vô cùng! Sau này Tà Nguyệt chúng ta có quốc sách và sẽ làm theo! Hi vọng mười năm sau sẽ như lời quân sư nói!"
“Bệ hạ hài lòng là tốt rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Bệ hạ xem, ta đã viết quốc sách cho bệ hạ rồi, ta nên nhận mấy trăm vạn lượng cũng được nhỉ?"
Tử Nguyệt nữ đế trợn trắng mắt, đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn tiền nữa! Cái tên quân sư này đúng là thèm tiền quá rồi!
Tử Nguyệt nữ đế nhéo eo Lâm Bắc Phàm, đẩy hắn xuống long sàng.
Lâm Bắc Phàm hoảng sợ: “Bệ hạ, ngươi muốn làm gì?"
“Quân sư, ngươi muốn tiền còn gì?"
Tử Nguyệt nữ đế híp mắt cười: “Trẫm không có tiền, chỉ đành lấy... thân để thay tiền!"
Lâm Bắc Phàm bi phẫn vô cùng: “Ta biết ngay mà, yêu đương thì mất tiền, sau này không có tiền..."
Tử Nguyệt công chúa nở nụ cười đắc ý.
Cứ vậy, nửa tháng trôi qua.
Do Lâm Bắc Phàm mãi chưa về Đại Võ nên nữ đế không thể bình tĩnh được nữa.
“Cái tên trăng hoa này lại khiến con hồ ly tinh kia chết mê chết mệt rồi đây mà, hắn không nỡ rời đi chứ gì?"
Nữ đế cho mật thám đi thăm dò, tìm hiểu được tình hình bên Tà Nguyệt. Cuối cùng nàng kết luận, không phải Lâm Bắc Phàm không nỡ rời đi mà là hắn bị nữ nhân kia ép ở lại, không về được.
“Làm gì có cái lí ấy!"
Nữ đế phẫn nộ: “Đúng là một con hồ ly tinh! Trẫm có lòng giúp ngươi phục quốc mà ngươi dám cướp nam nhân của trẫm?"
Nàng lập tức viết thư rồi gửi gấp cho Tử Nguyệt nữ đế ở Tà Nguyệt.
Tử Nguyệt nữ đế nhận được thư của nữ đế xong thì bật cười: “Nữ nhân kia lại còn viết thư cho trẫm nữa? Tám mươi phần trăm là bảo trẫm thả quân sư về đây mà! Ha ha đúng là quá thú vị!"
Nàng bỗng thấy có hứng vô cùng và mở thư ra xem.
Kết quả đọc xong thư, sắc mặt nàng lại tối sầm.
Cuối cùng, Tử Nguyệt nữ đế toát mồ hôi, nàng nở nụ cười bất lực.
“Trẫm đã xem thường nữ nhân này rồi, hóa ra nàng ta biết tất cả! Trẫm nợ nàng ta ân tình, ân tình này quá lớn rồi!"