Nữ đế mỉm cười đáp: "Thi đấu cả một ngày rồi, đúng là nên nghỉ ngơi thôi, ta cho phép!"
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ!"
Tam hoàng tử nói với vẻ cung kính.
"Dù sao thì, tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất, so tài chỉ là phụ! Mặc dù trong cuộc so tài Viêm Võ lần này các ngươi đã thua, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà buồn, cứ nghĩ thoáng ra, ở lại Đại Võ chơi thêm hai ngày rồi hãy về!"
Nữ đế khuyên nhủ.
Khóe miệng tam hoàng tử lại càng cay đắng hơn, sao có thể không buồn được cơ chứ?
Bọn họ đem theo sự tự tin ngập tràn mà tới đây, vậy mà lúc về lại thua sạch, không biết phải báo cáo với phụ hoàng như thế nào đây!
Thật đắng lòng quá mà!
Còn đắng hơn cả ăn hoàng liên!
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ đã an ủi, bọn ta tự biết sắp xếp!
Tam hoàng tử dẫn đoàn đại biểu của Đại Viêm rời khỏi sân thi đấu trong tâm trạng chán nản.
Cuộc so tài Viêm Võ giành được chiến thắng trước nay chưa từng có, trong lòng nữ đế vô cùng vui vẻ, nàng ra lệnh mở chợ đêm, cả nước ăn mừng trong ba ngày!
Vậy là, khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, đủ loại sự kiện được tổ chức, các sạp hàng bán vào ban đêm được dựng lên.
Đèn đuốc sáng trưng, dòng người như thoi đưa, vô cùng náo nhiệt. Cảnh tượng này đã rất lâu rồi chưa từng có!
Lâm Bắc Phàm cũng không bình tĩnh nổi, hắn vừa về nhà đã lập tức thay quan phục ra, đưa các thanh niên trong phủ ào ra ngoài đi dạo phố, tiêu pha suốt dọc đường, vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là Lâm Bắc Phàm, hắn là đại công thần có công lao lớn nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, đi tới đâu cũng được người dân ủng hộ nhiệt liệt.
Cho dù muốn mua đồ, người ta cũng không chịu lấy tiền của hắn. Cuối cùng hắn không mua nữa, nhưng người ta lại cứ dúi cho hắn.
Khiến nhóm người Lâm Bắc Phàm xách theo cả đống đồ ăn, hoàn toàn bó tay. May mà vẫn còn có tiểu quận chúa.
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng cầm đầy đồ ăn, một miếng hồ lô ngao đường, rồi lại một miếng bánh gạo nếp tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ hạnh phúc: "Thật là nhiều đồ ăn ngon, nếu tối nào cũng được ăn như thế này thì tốt biết mấy!"
"Ngươi sẽ mập như một quả bóng, chẳng ai thèm đấy!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Mập thì cứ mập! Trên đời này chỉ có hai thứ không thể phụ, một là đồ ăn ngon, hai vẫn là đồ ăn ngon! Lâm Bắc Phàm, dù sao thì bây giờ ngươi cũng đã là phủ thừa của kinh thành rồi, ngươi ra lệnh mở chợ đêm luôn được không, thế này sau này tối nào cũng có đồ ăn ngon rồi!"
Tiểu quận chúa mong đợi ra mặt.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ nữa, được mở chợ đêm những ba ngày đã là không tệ rồi đấy!"
"Tại sao lại không được cơ chứ? Ngươi cũng thấy rồi đấy, mở chợ đêm tốt đến thế kia mà, thật náo nhiệt, cuộc sống về đêm lại càng phong phú hơn! Hơn nữa, còn có rất nhiều người dân được bày sạp bán hàng để kiếm tiền, cuộc sống ngày càng dễ dàng hơn, như vậy không tốt ư?"
Tiểu quận chúa khua tay múa chân mà nói.
"Suy nghĩ của ngươi quá đơn giản rồi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu. Nếu mở chợ đêm, quả thực có thể thúc đẩy chi tiêu, thúc đẩy phát triển kinh tế.
Nhưng chi phí cho vấn đề quản lý xã hội cũng sẽ tăng lên gấp vài lần.
Ở bất cứ thế giới nào cũng vậy, ban đêm là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, ở đâu càng nhiều người ở đó càng dễ xảy ra chuyện.
Đặc biệt là ở thế giới có nhiều người luyện võ như thế này, đa số mọi người đều biết chút võ công, sức khỏe dồi dào, rất thích mấy trò đánh đấm tàn nhẫn, nói một câu không hợp đã có thể rút đao ra để giải quyết, việc quản lý rất khó khăn.
Nếu có người uống say rồi gây ra chuyện gì đó, có muốn khống chế cũng chẳng thể khống chế nổi.