Sau khi nhận được hoàng mệnh, Lâm Bắc Phàm lập tức khởi hành. Dù sao, hắn chính là đại đạo diễn sau lưng, nếu như không có hắn ở đây, rất nhiều chuyện sẽ không dễ sắp xếp.
Mất khoảng bốn ngày, một đường nhanh như chớp cuối cùng cũng đã đến bờ biển Đông Hải, gần khu vực Nam Hải.
Tại thời điểm này, đã có rất nhiều người đến rồi.
Có giang hồ, có triều đình của các nước, còn có một vài thế gia, tất cả mọi người đều tới nơi này để tìm xương rồng.
Trong đó, số người nhiều nhất chính là binh mã của triều đình Đại Viêm bởi vì, Nam Hải chính là hải vực do Đại Viêm quản lý.
Trong lời đồn, xương rồng xuất hiện ở bờ biển Đông Hải, gần Nam Hải, chính là nằm ở giữa hải vực của Đại Viêm.
Cho nên, bọn họ có ưu thế về địa lý, có thể phái càng nhiều người tới.
Trên biển, tất cả đều là thuyền vận chuyển.
Bởi vì chưa thấy xương rồng nên mọi người đều khá kiềm chế, không xảy ra xung đột gì.
Lúc này, một người đang báo cáo với Lâm Bắc Phàm.
"Khởi bẩm thừa tướng, từ sau khi chuyện xương rồng này được truyền ra ngoài đã có hơn vạn nhân sĩ giang hồ đến nơi này tìm bảo vật! Hoàng triều Đại Viêm dựa vào ưu thế về địa lý, đã phái tới hai mươi vạn đại quân, mười vạn bộ binh, mười vạn thủy quân tới đây! Đại Hạ cách khá xa, nhưng trước mắt cũng đã phái tới năm vạn thủy quân! Còn có binh mã của các quốc gia nhỏ khác, ước chừng khoảng năm vạn!"
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.
"Thừa tướng đại nhân, chúng ta có phải một ít binh mã tới đây không?"
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Không cần, tin tức xương rồng là thật hay giả còn chưa thể xác định, cho nên không cần điều động binh lực! Hơn nữa, quan trọng là binh giỏi chứ không quan trọng là nhiều, lần này bản quan mang đến mười tám vị Tiên Thiên đủ để ứng phó rồi!"
Mười tám vị Tiên Thiên này, chính là cao thủ Tiên Thiên đi đánh Đa La với Lâm Bắc Phàm lúc trước. Trận chiến trước, bọn họ đã đạt được rất nhiều lợi ích nên vô cùng hưng phấn. Cho nên, biết Lâm Bắc Phàm lại có việc để làm, bọn họ lại mặt dày mày dạn đuổi theo.
"Nguyên soái đại nhân, thật sự không phái một ít nhân mã tới đây sao? Chỉ bằng vài người chúng ta đối mặt với cao thủ đến từ khắp nơi trong thiên hạ, có thể sẽ vượt quá tầm với của chúng ta!" Một vị tướng quân trong đó cảm thấy vô cùng áp lực nói.
"Đúng vậy nguyên soái, các ngươi nên phái thêm một vài người tới đây, có chuẩn bị trước sẽ tránh được tai họa!" Lại có một vị tướng quân nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thật sự không cần! Các ngươi cảm thấy mục đích lớn nhất của chuyến đi này của chúng ta là gì?"
"Vì xương rồng!" Mọi người đồng thanh.
"Sai! Sai hoàn toàn!" Lâm Bắc Phàm nói lớn tiếng.
Mọi người khó hiểu nhìn qua.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Nếu thật sự có xương rồng, chúng ta tất nhiên phải tìm mọi cách để mang về! Nhưng chúng ta có bao nhiêu cơ hội khi đối mặt với rất nhiều người cạnh tranh như vậy? Cho dù phái binh mã Đại Võ của chúng ta tới, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì!"
Mọi người gật đầu.
"Cho nên, chúng ta nên lui đi để chờ lần sau!"
Lâm Bắc Phàm cười phất tay: "Các ngươi xem, nơi này có nhiều thế lực như vậy! Trong đó binh mã của kẻ thù cũ là Đại Viêm và Đại Hạ của chúng ta cũng không ít, cho nên mục tiêu của chúng ta nên là nhân cơ hội làm suy yếu bọn họ, giảm bớt sự uy hiếp! Làm xong ổn thỏa việc này thì không phải là có công lao rồi sao?"
Ánh mắt mọi người sáng lên: "Nguyên soái đại nhân anh minh!"
Nhìn những con thuyền đang đi trên biển, Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Buổi tối sẽ cho xương rồng xuất hiện!
"Chuyện tìm kiếm xương rồng để cho các thế lực khác làm đi, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt! Chờ xương rồng xuất hiện, chúng ta sẽ nhân cơ hội mà hành động!"
"Vâng, nguyên soái đại nhân!"
Đêm dần dần tối đen, những con sóng đập vào bờ một cách có quy luật, trên trời có một vài đám mây đen, một vầng trăng sáng treo trên cao.
Cảnh tượng khiến cho Lâm Bắc Phàm nhớ tới một câu thơ: Mặt trăng sáng đang dâng lên trên biển, mọi người đều tận hưởng cùng một khoảnh khắc!