"Bảy nước và Đại Viêm đều tổn thất nghiêm trọng cung cấp cho chúng ta cơ hội ngàn năm có một! Chờ đến đầu xuân năm sau, chúng ta có thể triệu tập binh mã một đường xuống Nam, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ!" Hai người liếc nhìn nhau, vui vẻ cười rộ lên.
Mà lúc này, liên quân bảy nước bị vây khốn kia đúng như dự liệu của Lâm Bắc Phàm, đã trở nên náo loạn...
Lúc bấy giờ, liên quân bảy nước đã bị mắt kẹt hai ngày.
Thời gian hai ngày không được coi là dài, vấn đề lương thảo cũng không có trở ngại gì, song vấn đề cấp ấm lại đứng trước một khó khăn lớn.
Do không dự liệu được thời tiết giá lạnh đột nhiên ập tới nên những vật tư dùng để sưởi ấm của bọn họ như chăn bông, quần áo, than củi đều cực kì thiếu thốn, thế nên bọn họ không thể không tranh giành nhau chỉ vì muốn được sưởi ấm.
“Cái thời tiết quỷ quái này, lạnh chết mất, ta lấy cái áo bông này, mau cởi ra!"
“Đây là áo bông mẹ ta tặng cho ta, ta không cho ngươi!"
“Ngươi dám nói không cho ta ư? Cẩn thận ta cho ngươi hai cái bạt tai, để xem ngươi có đưa cho ta hay không?"
“Mau đốt lửa lên, lạnh chết ta rồi!"
“Chỗ than củi này được mang tới từ nước Đa Tháp chúng ta, các ngươi không có tư cách sử dụng chúng!"
“Gì mà từ nước Đa Tháp, chúng ta đều là liên quân, là người một nhà, có phải ngươi muốn chia bè kéo cánh không?"
“Than củi có hạn, ngươi có nói đến khi trời sập thì ta cũng không đưa cho ngươi!"
“Hơ! Coi cái tính nóng nảy của ta này!"
Cứ thế, những binh sĩ của bảy nước chia thành bảy phe và bắt đầu đánh nhau.
Đám người này muốn giành chăn bông, đám người kia lại muốn cướp quần áo, còn có người tranh giành củi, than. Tóm lại những thứ gì có thể sưởi ấm được thì bọn họ đều tranh giành, cả đại quân trở nên loạn cào cào.
Chuyện này nhanh chóng được các tướng lĩnh của bảy nước biết được.
Bọn họ sầm mặt, lớn giọng nói: “Dừng tay! Dừng tay hết cho lão phu! Cãi nhau om tỏi thế còn ra thể thống gì? Lão phu biết trời lạnh, các ngươi cần vật tư để sưởi ấm, thế nhưng các ngươi không được đánh nhau! Hiện giờ chúng ta là liên quân, là người một nhà, đáng ra phải hòa thuận mới đúng! Ai còn tranh cãi nữa thì xử lí theo quân pháp ngay lập tức!"
Được tướng lĩnh can ngăn, cuộc bạo loạn mới tạm thời kết thúc.
Thế nhưng bọn họ đều hiểu rằng nếu như không giải quyết vấn đề chống rét thì sau này vẫn sẽ đánh nhau thôi, như vậy thì không có lợi cho việc quản lí.
Thế là bọn họ bèn thu hết vật tư chống rét rồi tiến hành phân chia.
Mỗi một nhà sẽ đốt một ít than củi rồi cho mọi người vào trong để tránh rét, cứ nửa canh giờ thì lại đổi một lượt, như vậy thì ai cũng có phần. Còn về mấy thứ như áo bông, chăn bông thì sẽ để những binh lính có thể chất yếu hoặc bị thương mặc trước.
Cách này có vẻ công bằng nên được toàn quân ủng hộ.
Tuy nhiên, nó chỉ duy trì được chưa đầy một ngày.
Bởi lẽ thời tiết bên ngoài quá lạnh, đợi cả một ngày mà rất nhiều người vẫn chưa đến lượt, bọn họ sắp bị đông cứng ở bên ngoài rồi.
Không ai muốn chết rét cả, thế nên bọn họ lại bắt đầu đánh nhau.
Lần này còn đánh nhau ác liệt hơn, rất nhiều người đã bị đánh chết.
Các tướng lĩnh của bảy nước không thể không ra tay ngăn cản và tiến hành đợt phân chia mới.
Lần này bọn họ chia theo chức quan, công lao và thực lực.
Như vậy thì những tướng sĩ thấp kém cũng chẳng tới lượt.
Trong lòng bọn họ thấy cực kì bất bình, bọn họ không muốn chết nên lại làm loạn lên, quy mô càng lúc càng lớn.