Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Không tồi không tồi, rất ngon luôn, ta rất thích, tiểu quận chúa vất vả rồi!” Tiểu quận chúa nhân cơ hội “đục nước béo cờ”: “Lâm Bắc Phàm, ngươi xem ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng nên biểu hiện chút gì đó đi chứ nhỉ?"
“Biểu hiện gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ. Tiểu quận chúa chớp mắt: “Ngươi hiểu mà!” Lâm Bắc Phàm tức đến mức toàn thân run rẩy!
Ta xem ngươi là bạn ấy vậy mà ngươi dám thèm khát cơ thể của ta!
Ta còn tưởng chúng ta có tình cảm, ai dè cũng chỉ là có ý đồ cả thôi! Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình nguội lạnh, hắn giang tay ra: “Tiểu quận chúa, tới đi, dịu dàng với ta một chút!” Tiểu quận chúa bèn bổ nhào đến, nàng ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm. Ôm tiểu quận chúa nhỏ bé trong lòng, Lâm Bắc Phàm bỗng thấy hơi được an ủi.
Mặc dù hắn bị nữ đế bỏ mặc song vẫn còn tiểu quận chúa nhớ đến hắn, khiến hắn cảm nhận được chút ấm áp trong khoang thuyền lạnh lẽo này.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng nói của nữ đế: “Vân Oanh, trẫm lại câu được một con cá lớn này! Con cá này cực kì to, lại còn nhảy tưng tưng, ngươi nhất định sẽ thích ăn!"
“Ở đâu ở đâu... nữ để tỷ tỷ, ta tới đây!” Tiểu quận chúa chạy vào đi.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bất tri bất giác, đoàn thuyền đã đi được hơn một trăm dặm và rời khỏi địa phận kinh thành, tới với Hàm Châu phủ.
Tất cả các quan viên của Hàm Châu phủ và rất nhiều dân chúng đều ra đón.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Các vị ái khanh bình thân!” Nữ đế nhìn toàn bộ quan viên của Hàm Châu phủ và dân chúng đứng chật kín hai bên bờ, nàng chau mày: “Lần này trẫm đi tuần tra đã dặn dò rất nhiều lần rằng hành sự đơn giản, không gióng trống khua chiêng, tránh làm kinh động đến dân chúng! Các ngươi mỗi người đáng lẽ ra phải ai làm việc người nấy chứ không phải đều đến để gặp trẫm! Trừ những quan viên chủ chức ra thì những người khác không cần tới!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Các quan viên Hàm Châu phủ run như cầy sấy.
“Cả những người dân nữa, không cần phải có mặt đâu! Trẫm thực sự không thích làm quá lên, hao tổn tài sản của dân, cực kì không thỏa đáng! Nếu còn để trẫm phát hiện thì các ngươi cứ cẩn thận cái đầu của mình!” Nữ đế nói.
Tri phủ vuốt mồ hôi trên mặt, hắn ta sợ hãi nói: “Bệ hạ, không phải do vi thần sắp xếp họ đến đâu mà là họ tự đến đấy! Bởi vì hiếm có cơ hội gặp thiên tử nên tin tức bị truyền đi cái là dân chúng ai cũng không nhịn được!"
"Hóa ra là vậy, chuyện này không trách ngươi! Thế nhưng hiện giờ đang là lúc canh tác vụ mùa xuân, ruộng đồng cần người chăm lo, các ngươi mau bảo bọn họ giải tán đi!” Nữ đế phất tay.
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là dân chúng hai bên bờ bèn giải tán.
Còn nữ đế thì tới Hàm Châu, bắt đầu tuần tra tình hình xây dựng ở nơi đây. Đoàn người đi tuần tra không nhiều, chủ yếu là những cao thủ.
Cả quãng đường, nữ đế cử cảm thán không thôi: “Lúc trẫm vẫn chưa đăng cơ đã từng tới Hàm Châu ở mấy ngày!
Tới nay đã mười năm trôi qua, người trên phố trở nên nhiều hơn rồi, nhà cửa cũng nhiều hơn, đường đi rộng rãi hơn, trẫm suýt nữa thì không nhận ra! Lưu tri phủ, xem ra mấy năm nay ngươi đã làm rất tốt, có thể đề bạt ngươi rồi!"
Tri phủ Hàm Châu hớn hở, hắn ta nói: “Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần quả không dám nhận! Thực sự nếu bàn đến thay đổi thì chủ yếu là bắt đầu từ năm ngoái!"
Nữ đế kinh ngạc: “Năm ngoái mới bắt đầu thay đổi sao?"
“Đúng vậy thưa bệ hạ"
Tri phủ Hàm Châu nói: “Không dám giấu bệ hạ, một năm trước, thực ra Hàm Châu không hề có thay đổi gì lớn!
Thế nhưng một năm nay, Đại Võ kết thúc chiến tranh nội bộ, tất cả những con sông đều được khai thông, tàu đệm khí được di chuyển mà không bị cản trở, các loại vật tư được vận chuyển nhanh chóng, do vậy mà kinh tế mới phát triển không ngừng!"
“Rồi cả việc xây dựng nhà cửa bằng xi măng đã mang tới cơ hội việc làm cho người dân, giúp người dân đều có công ăn việc làm, hơn nữa còn được ở nhà rộng rãi, chắc chắn, kinh tế lại càng phát triển hơn nữa!"
“Bên cạnh đó chính sách khôi phục nguyên khí của triều đình..."
“Nhờ rất nhiều những biện pháp, chính sách mà càng lúc Hàm Châu càng thay đổi nhiều hơn, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt lên, những điều này đều là công lao của bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!"
“Bệ hạ vạn tuế!” Các quan viên đồng thanh nói.
Nữ để thầm lắc đầu cười, ta làm gì có công lao gì chứ?
Tất cả đều nhờ Lâm Bắc Phàm, không có hắn thì sao mọi thứ có thể thay đổi được? Một thần tử có tài năng có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quốc gia!
Nhất là nhân tài đẳng cấp về mọi phương diện như Lâm Bắc Phàm, ảnh hưởng lại càng lớn nữa!
Một mình hắn đã cứu cả quốc gia! Có điều năng lực của Lâm Bắc Phàm cũng tính là của nàng rồi!