Do có “ý trời” nên mọi người nhất trí đồng lòng, toàn lực tiến về phía trước.
Giang Nam cách kinh thành tám trăm dặm, dù có đi ngày đi đêm, mỗi ngày có thể đi được tám mươi dặm, dự tính phải mất đến mười ngày.
Trên đường, nếu gặp dân nạn thì cũng phải mất bảy, tám ngày.
Đây đã là tình hình tương đối thuận lợi rồi!
Thế nhưng hiện giờ mới ba ngày mà bọn họ đã đi được hơn sáu trăm dặm, đúng là một kỳ tích!
Tất cả được mọi người quy cho ý trời, ông trời đang bảo vệ bọn họ, chẳng ai nghĩ được rằng có người đã “âm thầm nhúng tay vào.”
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi, hắn cười: “Vẫn còn nửa ngày nữa là đến Hoa Châu, phần lớn dân đều ở đó! Mau thông báo cho tri phủ Hoa Châu lập tức đốt lửa, chỉ cần chúng ta đưa lương thực tới là có thể nấu cháo!”
“Vâng thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh, lập tức cưỡi lên con ngựa to bên bờ và chạy nhanh đi.
Lúc bấy giờ, tại bờ sông Hoa Châu…
Tri phủ Hoa Châu trông thấy đám dân gặp nạn bèn thở dài một hơi.
Lương thực hết mất rồi!
Bốn ngày trước, sau khi nhận nhiệm vụ cứu nạn, hắn ta đã lập tức tập hợp lương thực để cứu dân.
Chỉ cần cho mọi người ăn mỗi bữa một bát cháo, trong cháo có chút gạo, hai ba miếng là xong.
Chỉ cần giữ cho bọn họ không đói chứ không thể khiến bọn họ ăn no.
Để bảo vệ cái mũ trên đầu, hắn ta không thể không dùng vài thủ đoạn, vơ vét lương thực từ các gia đình giàu có, thậm chí còn lấy cả cám bã để cho dân ăn, cứ thế mới chống đỡ được ba ngày.
Hiện giờ trong tay hắn ta chẳng còn lương thực nữa, dân chúng đã đói cả một ngày trời và chẳng đi được nữa.
Nếu thêm một ngày mà đội cứu nạn vẫn chưa tới thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Những người dân gặp nạn không sống được thì chuyện gì cũng có thể làm! Thế nhưng hắn ta cũng biết kinh thành xa xôi biết bao!
Vận chuyển lương thực từ đó đến nhiều nhất cũng phải mất bảy, tám ngày, như vậy thì muộn mất, chức quan của hắn ta cũng coi như xong!
“Phải làm sao đây?” Tri phủ buồn rầu, tóc cũng như bạc trắng.
Đúng lúc ấy, có người của Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tới.
Hắn ta hét: “Báo! Còn một canh giờ nữa là triều đĩnh sẽ đưa lương thực tới! Lập tức đốt lửa nấu nước, lương thực đến là cho vào nồi!”
Tri phủ Hoa Châu nghe vậy bèn kinh ngạc, hắn ta tưởng mình nghe nhầm.
Hắn ta lập tức nhận lệnh, đoạn hỏi người của Cẩm Y Vệ: “Nhanh vậy sao? Lương thực của triều đình sẽ tới trong vòng một canh giờ nữa? Ngươi không có lừa bản quan đấy chứ?”
Trông sắc mặt người của Cẩm Y Vệ có vẻ không vui: “Lừa ngươi làm gì? Đây là tình báo quân đội, ai dám nói lung tung, bản quan không thiết sống hay gì?”
Tri phủ hớn hở: “Tốt tốt tốt! Lương thực từ nơi khác đến hả?”
Người của Cẩm Y Vệ đáp: “Lương thực từ kinh thành!”
Tri phủ mơ màng: “Kinh thành ư… sao có thể? Dù có bay cũng không thể nhanh như vậy được!”
Người của Cẩm Y Vệ mất kiên nhẫn, hắn ta phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, mau đốt lửa nấu nước đi! Nếu làm lỡ chuyện thì sẽ hỏi tội ngươi đấy!”
Tri phủ cắn răng, giọng nói lanh lảnh: “Lập tức đốt lửa nấu nước!”
Tri phủ vừa mới ra lệnh, tất cả các quan sai lập tức hành động.
Các nạn dân ở xung quanh đang đói đến mức bụng réo cồn cào, thấy vậy ánh mắt của ai nấy đều bừng lên ánh sáng của hy vọng.
"Nhóm lửa đun nước sao? Thế tức là có đồ để ăn rồi sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng không phải chịu đói nữa rồi! Nhưng mà, rốt cuộc thì lương thực đang ở đâu vậy?"
"Lương thực đâu?"
"Rốt cuộc lương thực đang ở đâu?"
Trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của các nạn dân, tri phủ liếc nhìn Cẩm Y Vệ đang đứng bên cạnh rồi nói đại: "Theo lời vị Cẩm Y Vệ đại nhân này nói, thì chỉ một tiếng nữa thôi lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình sẽ đến nơi! Mọi người hãy bình tĩnh, đừng sốt ruột, kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa, sẽ mau có đồ ăn thôi!"