“Đây là chuyện chắc chắn không có!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Bớt giả bộ cho bản quan! Các ngươi là người thế nào bản quan đều hiểu rõ hơn các ngươi đấy! Trước khi giảo biện, các ngươi hãy nghĩ đến mấy chục vạn lượng bạc ở nhà mình đi, sao lại nhiều như vậy?”
Các quan có mặt ở đó đều hậm hực không lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Ta nói cho các ngươi biết, có câu ăn bổng lộc của vua thì san sẻ với vua, các ngươi nhận bổng lộc của triều đình hẳn nên thay triều đình san sẻ, công bằng chấp pháp, nhưng bản thân các ngươi lại vì lợi ích cá nhân mà làm rối loạn kỷ cương, các ngươi có xứng đáng với sự kỳ vọng của triều đình đối với mình hay không? Có xứng đáng với sự tín nhiệm của bệ hạ hay không?”
Các quan viên có mặt ở đó đều cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục quở trách: “Dân chúng sống đã đủ khổ rồi, tại sao các ngươi còn muốn ỷ thế bắt nạt người, ỷ quyền hành chèn ép người nữa? Dân chúng có thể chịu khổ, có rất nhiều lúc nhịn một chút là qua đi! Nếu không phải thật sự không thể nhịn được nữa thì sao bọn họ lại tố cáo quan viên, sao lại tố cáo cường hào ác bá? Đạo lý lấy trứng chọi đá này, các ngươi không hiểu sao?”
“Ngược lại các ngươi thì hay lắm, diệt chết hy vọng của người ta, không cho người khác một con đường sống! Các ngươi thân là quan phụ mẫu, có thấy có lỗi với hàng vạn lê dân bách tính không?”
Các quan im lặng không lên tiếng.
“Hơn nữa, các ngươi từ nhỏ được đọc sách Khổng Mạnh, học theo lễ của thánh nhân! Thánh nhân nói với các ngươi người đọc sách phải coi giang sơn xã tắc, lê dân bách tính là nhiệm vụ của mình, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
“Các ngươi đọc sách nhiều năm như thế đều dồn hết đi đâu cả rồi, các ngươi có thấy có lỗi với lương tâm của mình không? Các ngươi không sợ xuống Cửu Tuyền bị dân chúng vạch lỗi hay sao?
Các quan bị răn dạy không có ai là không hổ thẹn.
“Đại nhân dạy dỗ chí phải, hạ quan thấy áy náy vô cùng!”
“Sau này hạ quan cũng không dám nữa đâu!”
“Từ nay nhất định sẽ chấp pháp công bằng, không phụ hoàng ân, không phụ lê dân bách tính, không phụ lương lâm!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu khen ngợi: “Lạc đường mà biết quay đầu thì vẫn chưa muộn! Nhưng bản quan nghĩ đến chỗ khó của các ngươi, có đôi khi nên tham vẫn phải tham một chút, bằng không cuộc sống cũng sẽ khó khăn!”
Các quan đưa mắt nhìn nhau, ngươi kêu chúng ta đừng bắt nạt dân chúng rồi lại kêu chúng ta có thể tham, thế này là có ý gì?
Sẽ không phải là bẫy đấy chứ?
Một người trong số đó cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ý của ngươi là gì, hạ quan có hơi không hiểu?”
“Bản quan nói tiền của các ngươi tới thế nào trước nhé!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bảo: “Chắc chắn là trong lúc thẩm lý vụ án, một bên đã cho các ngươi lợi ích! Các ngươi vì tiền của đối phương hoặc sợ quyền thế của đối phương cho nên hiển nhiên sẽ nghiêng về bên có tiền có quyền đó, bản quan nói có đúng không?
“Chuyện này…”
Không ai dám thừa nhận nhưng lại tương đương với ngầm thừa nhận.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nhỏ, quy mô của các ngươi quá nhỏ! Các ngươi làm như thế có thể tham được mấy đồng tiền? Lẽ nào nhiều năm như thế cũng chỉ tham được mấy chục lượng bạc, chức quan còn không thể lên được!”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vậy mà mình lại bị đối phương khinh thường, nhưng nghĩ kỹ lại phát hiện ra đối phương khinh thường cũng đúng lắm.
Đối phương làm quan chưa đến một năm mà số lượng bạc tham ô được đã nhiều hơn bọn họ gấp vài lần, nhưng chức quan lại một đường lên nhanh như diều gặp gió, liên tiếp nhảy vài cấp, bây giờ đã ngồi lên đầu bọn họ rồi.
So với đối phương, mình sống uổng phí hết rồi.
Nghĩ lại đúng là chán chẳng buồn nói!
“Phủ thừa đại nhân, vậy chúng ta nên làm thế nào?” Một tay thông phán chắp tay, khiêm tốn xin chỉ dạy.
“Câu này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, bây giờ bản quan sẽ nói cho ngươi biết!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Muốn tham ô thì nên tham tiền của người giàu có! Muốn bắt nạt cũng nên bắt nạt người có quyền!”
“Trên người dân chúng có mấy đồng tiền? Cả gia đình bọn họ cộng lại có khi còn không đủ một bữa cho các ngươi ăn! Không bằng đi bắt nạt kẻ giàu có, gia đình của mấy nghìn dân chúng cộng lại cũng không bằng được một kẻ có tiền!”