Mặc dù đã trải qua thiên tai khiến mọi người phải chịu tổn thất nghiêm trọng, song tám phương pháp nông nghiệp và phân bón mới đã được nhân rộng ra toàn quốc, công trình thủy lợi cũng được cải thiện, lúa Thái Bình cũng cho sản lượng lớn...
Tình hình còn tốt hơn cả năm trước!
Bọn họ không tin với mức độ sản xuất như thế lại này không cho ra được nhiều lương thực!
Từ trên xuống dưới Đại Võ đều tràn trề hy vọng, mọi người cùng nhau nỗ lực canh tác mùa xuân.
Ấy thế nhưng những quốc gia khác thì không được như vậy...
Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi bi kịch từ trận thiên tai. Năm mới còn chưa lo xong đã phải đâm đầu vào sản xuất cho năm tới, tuy nhiên nào có dễ dàng như vậy?
Dân chúng ra đi mất một phần mười, thôn làng bỏ hoang Đây đều là những người lao động chính!
Không có đủ lao động thì làm sao sản xuất lương thực?
Để bảo đảm vấn đề lương thực, những quốc gia này không thể không cho ra những chính sách khắt khe để dân chúng trong thành tới các ruộng đồng làm việc, thậm chí còn yêu cầu các binh lính cởi bỏ áo giáp về làm nông. Thế nhưng người trong thành đi hết thì không ai làm việc tiêu dùng, kinh tế khó mà đi lên. Song hiện giờ, giữa hai cái thì bọn họ chỉ đành chọn giữ lương thực trước rồi tính đến kinh tế sau. Bởi chuyện của Đa La mà hoàng triều Đại Viêm đã điều động đại quân bốn mươi vạn người tới biên cương Đại Võ. Song hiện giờ trong nước đang thiếu lao động, bọn họ không thể không điều ba mươi vạn người trở về làm ruộng.
Đồng thời gửi quốc thư tỏ ý không đánh nữa, bọn họ nhận thua và hi vọng hai nước khôi phục thông thương, thúc đẩy kinh tế hai bên phát triển.
Hoàng triều Đại Hạ cũng gửi quốc thư tỏ ý rằng do thiên tai, tài nguyên trong nước thiếu hụt, dân số thương vong rất nhiều nên năng lực sản xuất có hạn, do vậy tài nguyên năm nay không thể đền bù được, năm sau lại tính!
Trong thiên lao, Lâm Bắc Phàm và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung cùng nhau uống rượu. “Thái tử điện hạ, tình hình bên ngoài chắc ngươi cũng nghe ngóng được rồi! Toàn thiên hạ gặp phải thiên tai đáng sợ, hoàng triều Đại Hạ của các ngươi đã chết mất hai nghìn năm trăm vạn người, những tổn thất về vật tư khác cũng không thể tính toán được, vậy nên cuộc sống hiện giờ đang vô cùng khó khăn, bồi thường năm nay đã bị hủy bỏ, ngươi phải ở lại Đại Võ thêm một thời gian rồi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ôi!"
Thái tử Đại Hạ thở dài một hơi, hắn ta trầm ngâm không lên tiếng, chỉ không ngừng rót rượu, rót rượu, rót rượu...
Có thể nhận ra tâm trạng hắn ta đang không tốt.
Không biết có phải vì cảnh ngộ của mình hay là vì cảnh ngộ của Đại Hạ.
Thải tử Đại Hạ uống hết một bình rượu rồi mới cười khổ.
“Chúng ta cứ tưởng ngày dài tháng rộng, song thế sự vô thường! Bản cung đã chuẩn bị tốt để trở về, ai ngờ ông trời lại mang thiên tai đến làm loạn tất cả, khiến Đại Hạ thiệt hại nặng nề! Có điều hiện giờ bản cung hận nhất chính là bản thân mình"
Thái tử Đại Hạ đau đớn nói: “Lúc Đại Hạ cần bản cung nhất thì bản cung lại không có mặt! Lúc Đại Hạ khó khăn nhất bản cung lại không thể làm được gì, ngược lại còn liên lụy Đại Hạ... Bản cung đúng là tội nhân của Đại Hạ mà!"
“Điện hạ nghĩ thoáng hơn đi, ý trời khó tránh, ý trời khó phạm phải mà!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
“Sức khỏe phụ hoàng thế nào rồi?” Thái tử Đại Hạ hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nghe nói không được ổn cho lắm, qua trận thiên tai này hắn ta lâm bệnh nặng! Mặc dù đã khỏi nhưng cơ thể suy nhược đi không ít!"
“Ôi!"
Thái tử Đại Hạ lại thở dài, trong lòng hắn ta bức bách khó chịu vô cùng.
Phụ hoàng tuổi đã cao mà lại bị bệnh nặng, thân thể trở nên suy nhược chắc cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Mà lúc này, Đại Hạ lại đang lúc khó khăn, hoàng đệ của hắn ta đang nhăm nhe, còn hắn ta thì tha hương, chẳng thể làm được gì...
Đại Hạ sắp loạn rồi!
Thái tử Đại Hạ buồn bực, hắn ta chỉ đành uống rượu để chuốc say chính mình.
“Không biết khi còn sống có còn được gặp phụ hoàng hay không? Bản cung chính là tội nhân của Đại Hạ mà..."