“Ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm làm một vị quan tốt hả?"
“Không, ta vẫn sẽ là tham quan! Chỉ cần tham được là ta sẽ tham tiếp, cho đến khi Đại Võ bất ổn thì ta mới thôi!"
“Thế số tiền tài ngươi tham được ngươi định giải quyết thế nào, giữ để mình dùng ư?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không dùng, ta đâu cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, nhiều tiền với thiếu đi một chút cũng đâu có gì khác biệt! Thế nên ta định giao số tiền ta tham ô được cho bệ hạ! Dẫu sao thì ta cũng là hoàng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng nữa, ngươi nói xem có phải không?"
Bạch Quan Âm bỗng bật cười, vòng đi vòng lại hóa ra vẫn về tay bệ hạ...
“Nữ đế ngốc nghếch, ngươi không sợ nàng có tiền rồi sẽ tiêu lung tung hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nàng không ngốc đâu, ngược lại còn cực kì anh minh! Ta đã nhận ra rồi, mấy năm nay do đất nước không ổn định nên nữ đế vẫn giả vờ suốt! Hiện giờ đất nước thống nhất, bốn phương thái bình nên nàng mới thôi không giả vờ nữa!"
Bạch Quan Âm gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí!"
“Hơn nữa ta vẫn luôn nghi ngờ thực ra nữ đế đã biết chuyện ta tham ô từ lâu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Sở dĩ nữ đế không xử lí ta chắc là bởi nể tình những cống hiến của ta cho Đại Võ, hoặc là bởi..."
“Bởi gì?” Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Chắc là bởi nữ đế mê luyến sắc đẹp của ta! Mặc dù nữ đế là một vị hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, trầm mê sắc đẹp là điều hoàn toàn có thể hiểu được!"
Bạch Quan Âm bật cười: “Hay cho một tên mặt dày vô sỉ như ngươi! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một người mặt dày như vậy đấy, đúng là khiến ta phải mở mang tầm mắt! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm: "..." Trông thấy dáng vẻ cười ngất ngưởng của Bạch Quan Âm, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối lại: “Ta nói thật lòng đấy!"
“Xin lỗi, cho ta cười thêm một lúc! Ha ha!"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm lại càng tối hơn.
Cười xong, Bạch Quan Âm lại khôi phục dáng vẻ tiên nữ của mình.
Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ nói lại chuyện của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế để nữ đế xử lí hắn.
“Ta có thể hiểu được tất cả những chuyện mà ngươi nói! Thực ra hiện giờ chúng ta hoàn toàn không cần đến tiền bạc nữa, ta đã phát triển rồi, ngươi cũng có thể an tâm ở bên cạnh nữ đế và những hồng nhan tri kỉ của ngươi!” Bạch Quan Âm nói.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Ta tò mò lắm luôn ấy, người sau lưng ngươi là ai, hay là có tổ chức gì? Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì, tại sao cử lực lượng triều đình đi điều tra ngươi nhưng vẫn không thể điều tra được gì?"
Bạch Quan Âm mỉm cười một cách thần bí: “Mấy năm nay chúng ta đã dùng rất nhiều tiền của ngươi cho rất nhiều chuyện, phát triển mạng lưới và lực lượng ngầm phủ khắp đất nước này, hoàn toàn không thua kém gì một triều đình đâu! Tổ chức của chúng ta không có tên, có điều luôn hoạt động theo một tôn chỉ là vì cuộc sống ấm no hạnh phúc của dân chúng, vì thiên hạ thái bình"
“Kết quả ngoảnh đầu lại nhìn mới phát hiện, chúng ta đã tiêu nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt bằng ngươi! Nhờ ngươi mà Đại Võ mới được thống nhất, thực hiện được giấc mộng thái bình nên tất cả lực lượng đều không có đất dụng võ, chỉ đành giữ lại!"
“Ngươi không điều tra được gì thì chỉ có thể nói ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi! Còn về những gì ngươi hỏi, người sau lưng ta ngươi sẽ được biết nhanh thôi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một câu là xa tít chân trời gần ngay trước mắt!"
“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta có việc phải đi trước đây!” Bạch Quan Âm đứng lên.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện nữa!"
“Chuyện gì?” Bạch Quan Âm ngoảnh đầu nhìn.
“Tiền bối bảo ta nói với ngươi là dạo này tiền bối nhận ra được vài điều, muốn đàm đạo với ngươi.
Bạch Quan Âm chau mày: “Vậy sao? Tại sao hắn ta không nói trực tiếp với ta luôn mà còn phải nhờ ngươi truyền đạt lại?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe sáng: “Không rõ nữa, ngươi đi hỏi hắn ta là biết ngay thôi còn gì?"
“Cũng được, giờ ta đi xem sao!"
Bóng dáng Bạch Quan Âm dần dần biến mất.
Nửa canh giờ sau, nàng xuất hiện trong ngôi nhà tranh của tiền bối.