Chỉ trong chốc lát, Dạ Lai Hương lại xông đến trước mặt môn chủ Thiên Môn. Môn chủ Thiên Môn cực kì hận kẻ này!
Cứ lúc nào chuẩn bị chạy là hắn ta sẽ ngăn cản. Hơn nữa trước đó cũng là hắn ta nói năng đổi trắng thay đen, bôi xấu cái danh Tông Sư của môn chủ Thiên Môn.
“Hôm nay bản tọa nhất định phải giết ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên, đốc toàn bộ sức lực thi triển đại chiêu tuyệt thế!
Dạ Lai Hương hoảng sợ, có cần phải hận ta như vậy không?
Hắn ta bèn nhanh chóng chạy thoát mạng.
Mà lúc đó, môn chủ Thiên Môn thu chưởng lại, tiếp tục chạy trốn, chỉ để lại một câu nói.
“Dạ Lai Hương, bản tọa sẽ nhớ ngươi, thù này ắt phải trả!”
Lúc này, trận chiến Tông Sư đã kết thúc, Ký Bắc vương thở phào một hơi.
Thế nhưng nhìn anh hùng hào kiệt xung quanh, những người giúp ích cho đại nghiệp của hắn ta cuối cùng lại chết, bị thương hoặc tàn phế, hắn ta không khỏi thấy bi thương.
Rốt cuộc hắn ta đã làm sai điều gì mà lại vướng phải mối họa như vậy?
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ!
Ma đầu võ lâm Lãnh Nhược Thiện ẩn mình tại Ký Bắc nhưng bị Dạ Lai Hương dụ ra ngoài, đánh một trận với sư phụ của hắn ta. Ma đầu không đánh lại được nên đã chạy trốn.
Song rất nhiều anh hùng hào kiệt đã bị thương nặng trong trận chiến với ma đầu này, đồng nghĩa với việc Ký Bắc vương cũng bị tổn thất nặng nề.
Có điều mọi người không chế giễu Ký Bắc vương.
Bởi lẽ hắn ta có hành động chính nghĩa, để tiêu diệt ma đầu mà đến bản thân mình cũng bị thương, hắn ta cũng là anh hùng, cần được kính trọng!
Thế nhưng lọt vào trong mắt người khác thì đây là một chuyện đáng vui mừng,
Tại vương phủ Giang Nam.
Sau khi trở về, Giang Nam vương vẫn luôn u sầu và nhốt mình trong phòng.
Vương Phú Quý chạy tới, bẩm báo chuyện này với hắn ta.
Giang Nam vương nghe xong thì thở dài: “Hoàng huynh cũng xảy ra chuyện rồi, đây có được coi là ác giả ác báo không nhỉ? Làm hoàng đệ của hắn ta, ta không thể không quan tâm! Mau gửi cái chuông qua an ủi hoàng huynh của bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sau khi Vương Phú Quý rời đi, trong phòng truyền đến tiếng cười ha ha cực lớn.
Tại vương phủ Võ Tây.
Võ Tây vương nghe được chuyện này xong thì kích động đến mức vỗ đùi bật dậy, hắn ta cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay! Đúng là muốn tới Ký Bắc để xem mặt mũi ngươi thế nào, chắc chắn sẽ rất đặc sắc cho mà xem! Mau đem cái chuông…”
“Vương gia, cái chuông đã được trả cho Giang Nam vương rồi!”
“Vậy à? Thế thì lập tức làm một cái quan tài tinh xảo vào rồi đưa đến cho hoàng huynh ở Ký Bắc! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại hoàng triều Đại Võ.
Biết được chuyện này xong, nữ đế vui vẻ vô cùng: “Hoàng thúc bị thương vì diệt trừ ma đầu, trẫm rất buồn! Người đâu, mau tặng cờ thưởng cho hoàng thúc để an ủi!”
Lão thái giám cúi đầu: “Vâng thưa bệ hạ! Nhưng mà viết gì trên cờ thưởng ạ?”
Nữ đế nói: “Sống vinh quang, chết vĩ đại!”
Lão thái giám ngẩn người: “Bệ hạ, hình như cái này là viết cho người đã chết mà?”
“Không sai, trẫm muốn hắn ta tức chết mà! Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Lâm Bắc Phàm cũng vui lắm.
Hắn là người rõ hơn ai hết rằng thực chất môn chủ Thiên Môn và Ký Bắc vương cùng một giuộc. Chuyện này xảy ra đồng nghĩa với việc khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, chắc chắn Ký Bắc vương sẽ tức đến hộc máu.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi năm mới đến, ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm đã gây hoạ cho ba vị đại phản vương, còn khiến cho hoàng triều Đại Hạ phải thu lại dã tâm của mình, các thế lực trong và ngoài nước đều đã biết điều và trở nên ngoan ngoãn lại.
Thế nên giờ Lâm Bắc Phàm đặt sự chú ý vào kinh thành.
So với một năm trước thì hiện giờ có thể nói, kinh thành đang không ngừng phát triển và đổi mới, thay đổi rất nhiều. Chính trị ổn định, chó không sủa đêm, dân chúng ấm no, thương nghiệp phát triển… Kinh thành đang ngày càng phồn vinh hơn!
Mọi người đều tin rằng tương lai kinh thành sẽ càng tốt hơn nữa!
Mọi thứ đều đang vận hành với đúng quỹ đạo của nó khiến việc quản lý của Lâm Bắc Phàm cũng nhẹ nhàng hơn.
Hôm ấy, hắn ngồi thuyền quan, vừa dạo chơi dọc theo con sông vừa kiểm tra ruộng đồng trong kinh thành.
Nhìn những ruộng lúa, ruộng rau xanh mơn mởn và cả những khoảng ruộng trồng cây xanh mướt, Lâm Bắc Phàm thấy vui vô cùng, trong lòng hắn đầy ắp cảm giác đạt được thành tựu, hắn cười: “Chắc chắn năm nay sẽ có một vụ mùa bội thu!”
“Đúng vậy đó phủ doãn đại nhân!”
Ngoài ruộng, một lão nông đang hút thuốc mỉm cười nói: “Năm nay từ lúc khai xuân đến giờ vẫn luôn mưa thuận gió hoà, đất trời bình yên! Chúng ta đều là những kẻ kiếm miếng cơm nhờ ông trời, thời tiết tốt thì việc trồng trọt cũng thuận lợi!”
“Đúng vậy, thời tiết tốt thì mọi thứ đều tốt!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt.
Nền nông nghiệp ở thời cổ chủ yếu vẫn phải dựa vào ông trời.
Thế nên Lâm Bắc Phàm mới thường xuyên sử dụng Chu Lưu Lục Hư Công để cải thiện môi trường cũng như khí hậu ở xung quanh kinh thành.
Cứ thế, việc thu hoạch tự nhiên sẽ tốt lên.
“Đương nhiên, người có công nhiều nhất vẫn là phủ doãn đại nhân!”
Vị lão nông kia đứng dậy, chắp tay nói với vẻ cung kính: “Nếu không phải đại nhân viết ra tám phương pháp dùng trong nông nghiệp, đổi mới cách trồng trọt, làm mới thuỷ lợi, cấp nước cho ruộng đồng, còn thêm các loại phân bón, cải tạo đất thì năm nay không có một vụ mùa thu hoạch tốt đến vậy đâu! Thảo dân… cảm ơn đại nhân rất nhiều!”
Nói đoạn, hắn ta bèn gập người chín mươi độ.
Lâm Bắc Phàm vội vàng đỡ hắn ta dậy: “Mau đứng dậy, ngươi lớn tuổi, không phải hành đại lễ vậy đâu!”
“Chủ yếu là do thảo dân cảm động…”
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, Lý Ngọc Tâm ngồi trên thuyền thấy tự hào vô cùng.