Nữ đế tiếp tục cười, nàng đang rất vui.
Nàng thì vui, song hoàng đế của những quốc gia khác thì không hề, bọn họ đang thấy nguy hiểm vô cùng. Bởi lẽ Đại Võ đã hạ bệ ba hoàng triều lớn trong thiên hạ rồi, thực lực vô cùng hùng hậu, uy chấn thiên hạ! Tới nay, Đại Võ lại thu phục Đa La, thực lực chắc chắn lại càng mạnh hơn! Phải biết rằng, đất là tài nguyên, dân số cũng là tài nguyên!
Bỗng chốc Đại Võ có thêm biết bao nhiêu tài nguyên, như vậy sao có thể không mạnh lên cho được? Bọn họ càng lúc càng mạnh, các quốc gia bên cạnh cũng càng lúc càng rơi vào thế nguy hiểm, chẳng phải sao? Thế là bọn họ bèn không ngồi yên được nữa, thi nhau giương cờ đại nghĩa, dùng ngòi bút làm vũ khí. “Trận chiến lần này của Đại Võ là chiến tranh xâm lược, là chiến tranh phi nghĩa! Bắt nạt nước nhỏ, đúng là chẳng ra dáng một nước lớn gì cả! Đại Võ nên rút binh, trả lại đất cho hoàng thất Đa La!"
Triều đình Đại Võ không hề mắc lừa bọn họ, Lâm Bắc Phàm phản hồi luôn: “Hoàng thất Đa La đã bị ta giết sạch rồi thì trả lại cho ai hả?"
Các quốc gia bèn á khẩu, sau đó bọn họ lại chọn ra một người.
“Người này có huyết mạch của hoàng thất Đa La, có quyền thừa kế, có thể trả lại đất cho hắn ta!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục phản bác: “Được, thế thì bảo hắn ta tới đây lấy đi!"
Các quốc gia bị phản bác bèn tiếp tục lên tiếng.
“Đại Võ tàn bạo bất nghĩa, vì chút tư lợi mà dùng vũ lực đàn áp Đa La! Dân chúng Đa La lầm than, đúng là phạm phải đạo trời! Hy vọng những người có chí trong thiên hạ cùng nhau trừng phạt Đại Võ!"
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Nói còn hay hơn hát! Nếu các ngươi đã ngứa mắt ta thì cứ tới đây, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh! Nếu các ngươi dám phái binh qua đây thì ta sẽ kính các ngươi như một hán tử"
Hai bên đấu đá lẫn nhau, cuối cùng các nước kia vẫn không đấu được với Lâm Bắc Phàm, bọn họ bèn chuồn đi hết.
Do thái tử Đại Hạ vẫn đang nằm trong tay Đại Võ nên hoàng triều Đại Hạ chỉ đành im miệng, không dám mạnh động.
Hoàng triều Đại Nguyệt hiện giờ còn chưa lo xong họa do mình gây ra nên cũng chỉ đành im miệng.
Còn về những nước nhỏ khác thì hoàn toàn không cần phải để ý.
Cũng chỉ có hoàng triều Đại Viêm là có một vài hành động.
Bởi lẽ hoàng triều Đại Viêm cách Đại Võ và Đa La gần nhất, ba nước là láng giềng của nhau tạo thành một thế khá hiểm.
Lúc Đại Võ đánh Đa La, bọn họ chỉ đứng nhìn và đợi thời cơ để hành động. Thế nhưng ai ngờ chưa tới một tuần, Đa La đã bị Đại Võ đánh bại, tốc độ nhanh đến mức bọn họ cũng chẳng ngờ.
Tới nay, Đại Viêm trực tiếp đối diện với Đại Võ, uy hiếp lại càng lớn hơn.
Thế là bọn họ lập tức tập hợp ba mươi vạn binh mã, cộng thêm mười vạn binh mã có sẵn nữa, tổng cộng là bốn mươi vạn binh mã tới biên ải, tỏ vẻ chuẩn bị đánh trận bất cứ lúc nào, tình hình cực kì căng thẳng.
Tuy nhiên phía bên Lâm Bắc Phàm, mọi người đang vô cùng hưng phấn.
“Sắp chiến rồi sắp chiến rồi, chuẩn bị chiến tiếp rồi!"
“Tới đây nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có cơ hội thể hiện, ta sắp bí chết mất thôi!"
“Lần này đối thủ của chúng ta là Đại Viêm – một trong ba hoàng triều mạnh nhất, cuối cùng ta cũng có thể đánh một trận thật sảng khoái rồi!"
“Đến đúng lúc lắm, rất hoan nghênh các ngươi luôn đấy!"
“Ta đã bỏ lỡ trận Hổ Lao Quan, trận chiến này ta sẽ không bỏ qua đâu, quá may mán!"
“May mà ông đây đã tới, ha ha!"
Mọi người siết chặt nắm đấm, chỉ trực chờ để hành động.
Không thể không nói, thân làm võ tướng, bọn họ thích nhất là đánh trận, bởi lẽ chỉ có đánh trận bọn họ mới có thể lập công, mới có cơ hội ghi danh mình.
Đa La không đánh được, điều này khiến bọn họ bực bội khó chịu đã lâu, song lần này đối thủ của bọn họ là Đại Viêm.
Đại Viêm hoàn toàn không thể so được với Đại Võ.
Nếu đánh bại Đại Viêm thì chắc chắn bọn họ sẽ được lưu lại một nét bút huy hoàng trên trang sử! Lâm Bắc Phàm nói: “Coi dáng vẻ cuồng chiến tranh của các ngươi kìa, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết có đánh trận! Phải biết rằng đánh trận sẽ chết người, chết rất nhiều người đấy! Nếu thua thì nước chúng ta sẽ phải trả cái giá cực lớn, các ngươi có biết không hả?"
“Thừa tướng đại nhân nói chí phải! Song những lời này có tác dụng với ai chứ với thừa tướng thì không!"
"Chỉ cần thừa tướng của chúng ta dẫn binh đánh trận thì chắc chắn sẽ giành chiến thắng! Dù vẫn sẽ phải hy sinh, song tổn thất sẽ không lớn! Thừa tướng đại nhân nói xem, trận chiến này chúng ta phải đánh như thế nào, chúng ta đều nghe theo đại nhân!"
“Thừa tướng đại nhân chính là quân thần của chúng ta! Có đại nhân ở đây, chúng ta không lo bất lợi, trăm trận trăm thắng là cái chắc!"
“Chỉ là một Đại Viêm cỏn con mà thôi, làm gì có cửa làm đối thủ của thừa tướng đại nhân chứ?"
Các tướng sĩ đồng loạt nịnh hót, giật dây để Lâm Bắc Phàm phát động trận chiến.
“Các ngươi ấy à..” Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, trận chiến này không đánh được đâu, Đại Viêm chỉ làm ra vẻ vậy thôi!"