Lão giả đang trong trận chiến bật cười: “Ha ha! Thoải mái quá! Đánh thoải mái quá! Lâu rồi bản tọa không gặp được đối thủ mạnh như ngươi, hôm nay phải đánh cho ra trò mới được!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên: “Tiếp đến cùng!”
Mọi người đứng xem bên ngoài phần lớn đều là cao thủ của vương phủ.
Trong đó có một người kinh ngạc nói: “Không ngờ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện thực sự ẩn trốn ở Ký Bắc! Cứ nghĩ đến ta với hắn ta ở cùng một tòa thành là trong lòng lại thấy sợ!”
“…”
“Đúng vậy! Người này đúng là một đại ma đầu! Nếu đột nhiên hắn ta điên lên rồi giết người thì ai cản được? Đúng là quá đáng sợ!”
Lại một người nữa lên tiếng.
“Chỉ có Tông Sư mới đánh lại được Tông Sư!”
Ký Bắc vương thấy chột dạ vô cùng: “Các vị anh hùng, không ngờ tên đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện này lại ở Ký Bắc, lâu rồi không hề phát hiện, bản vương thất trách rồi, bản vương vô cùng xin lỗi!”
Mọi người thi nhau an ủi.
“Vương gia, đây không phải lỗi của vương gia! Nếu Tông Sư muốn trốn thì không ai tìm được đâu!”
“Vương gia không biết nên không có tội, mọi người đều hiểu mà!”
“Vương gia đừng tự trách!”
…
Được mọi người an ủi, sắc mặt Ký Bắc vương tốt hơn nhiều.
Lúc này, Dạ Lai Hương liếc nhìn bản thảo Lâm Bắc Phàm cho, tròng mắt hắn ta đảo qua đảo lại, cười nói: “Nghe đâu Ký Bắc vương chính là một vị vương gia đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, tính cách dịu dàng, anh minh thần võ?”
Ký Bắc vương không nói chuyện, những người trong giang hồ khác thì thi nhau lên tiếng bảo vệ.
“Lại còn phải hỏi nữa, vương gia của chúng ta là một minh chủ anh minh thần võ, thích làm việc thiện! Cả đời ta chưa từng bội phục ai, chỉ bội phục duy nhất vương gia!”
“Vương gia đã làm rất nhiều điều cho giang hồ đồng đạo chúng ta, ngươi có biết không?”
“Theo vương gia mới có tương lai, hi vọng!”
“Dạ Lai Hương, nghe nói ngươi cũng thay đổi rồi, có muốn tới nương nhờ vương gia không? Vương gia luôn quý người tài, biết đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi!”
Ký Bắc vương hơi ưỡn ngực, trên mặt là nụ cười nhẹ.
“Phải thì hay rồi!”
Dạ Lai Hương vỗ tay, đoạn mở quạt, cười nói: “Vương gia, nếu ngươi đã là minh chủ, là một người ghét cái ác, một đại anh hùng chính nghĩa như mọi người nói thì ngươi phải biết góp sức cho võ lâm đồng đạo nhỉ?”
Ký Bắc vương trầm giọng nói: “Đương nhiên! Tiểu huynh đệ, ngươi đã gặp phải chuyện gì à?”
Dạ Lai Hương chép miệng: “Vương gia ngươi xem, đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện đang ở kia kìa!”
“Có phải ngươi nên ra tay, diệt ma đạo vì giang hồ, để thiên hạ được thái bình không?”
Gương mặt Ký Bắc vương dần trở nên cứng ngắc.
Tên nhãi này thâm độc lắm, dám dụ hắn ta ra tay với đồng minh.
Vương gia đang chuẩn bị nói qua loa vài câu cho qua chuyện thì mấy người phía sau hắn ta lại nhao nháo lên.
“Còn cần ngươi phải nói sao? Chuyện này với vương gia của chúng ta mà nói chính là chuyện không thể đùn đẩy cho người khác!”
“Vương gia của chúng ta ghét cái ác vô cùng, vẫn luôn lấy diệt trừ ma đạo làm trọng! Không gặp ma đầu thì thôi, đã gặp ắt phải ra tay!”
“Chỉ là một Lãnh Nhược Thiện nhỏ nhoi thôi mà? Xem vương gia của chúng ta trấn áp hắn ta này.”
“Dù có không đánh được cũng phải đánh, không có gì có thể dọa vương gia sợ!”
“Không thành công cũng phải thành nhân!”
Sắc mặt Ký Bắc vương càng khó coi hơn!
Hắn ta tức chết đi mất.
Hắn ta chỉ muốn bịt miệng cái đám người võ lâm chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này lại rồi đánh bay bọn họ!
Dưới sự bảo vệ của mọi người, Ký Bắc vương thấy mình xong đời rồi!
Song hắn ta không thể không tỏ ra nghiêm túc, nói: “Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị đồng đạo, các ngươi nói đúng lắm! Trừ gian diệt ác, diệt trừ ma đạo là chuyện nên làm đối với một người hiệp nghĩa như ta, bản vương sẽ không chối bỏ trách nhiệm! Thế nhưng ma đầu này quá hung tàn, bản vương sức yếu, e là có lòng nhưng không có sức!”
“Vương gia nói phải, tên ma đầu này rất hung tàn!”
“Không phải Tông Sư thì hoàn toàn không thể ngăn cản được hắn ta!”
“Tên ma đầu này ở ngay trước mắt, chúng ta lại không thể tiêu diệt hắn ta, đúng là đáng hận!”
…
Mọi người đồng loạt lắc đầu than thở.
Ký Bắc vương tiếp tục tỏ vẻ đau lòng, song lại thầm vui trong lòng. Không sai, chính là như vậy!
Không phải ta không muốn diệt trừ ma đầu mà là do sức lực ta có hạn, không thể diệt trừ, mọi người phải thông cảm.
Tuy nhiên lúc ấy, Dạ Lai Hương lại híp mắt cười, nói: “Vương gia, bản công tử hiểu nỗi khổ của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm! Thực lực của Lãnh Nhược Thiện tuy mạnh nhưng hắn ta tuyệt đối không phải đối thủ của sư phụ ta! Thế nên đánh đến cuối cùng chắn chắn hắn ta sẽ phải tháo chạy thôi! Nhiệm vụ của các ngươi không phải diệt ma đầu mà là chặn hắn ta lại, yêu cầu này không khó chứ?”
“Chỉ cần chặn hắn ta một lát để hắn ta không thể trốn tránh là chuyện này thành công rồi! Vương gia, chuyện nhỏ này đối với ngươi mà nói chắc chẳng đáng là bao nhỉ, chắc ngươi sẽ không từ chối đâu ha?”
Mặt Ký Bắc vương lại cứng ngắc.
Hắn ta đang chuẩn bị giải thích thì mấy người đằng sau lại nháo lên.
“Chuyện này thì có nhằm nhò gì?”
“Mặc dù vương gia của chúng ta không phải đối thủ của đại ma đầu nhưng vẫn có thực lực thâm hậu, không được coi thường!”
“Vương gia có thực lực Tiên Thiên, mặc dù không đánh lại được ma đầu nhưng giao đấu vài chiêu thì vẫn được!”
“Biết đâu đối phương lại bị vương gia cảm hóa, dập đầu nhận tội thì sao!”
“Dạ Lai Hương, ngươi đang coi thường vương gia của chúng ta đấy hả?”