Trước sự phản đối của mọi người, trụ trì Thiếu Lâm bày ra vẻ mặt khổ sở: "Các vị chưởng môn, các ngươi hiểu lầm bần tăng rồi! Bộ xương rồng này liên quan đến giang hồ, liên quan đến sự an nguy của xã tắc, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì! Bần tăng là minh chủ võ lâm, phải có trách nhiệm! Cho nên bần tăng mới phái nhiều đồ đệ đến đây để bảo vệ bộ xương rồng! Mong rằng các vị đồng đạo võ lâm thấu hiểu, a di đà phật!"
Đám người kia tức tối đến mức miệng méo xệch.
Rõ ràng ngươi muốn giác ngộ tạo hóa từ xương rồng, thế mà còn ra vẻ đạo mạo như thế sao? Đồ cáo già!
Chưởng môn Võ Đang đứng bên cạnh nhếch khóe môi: "Phương trượng đại sư, ngươi phái đệ tử tới đây để bảo vệ bộ xương rồng, bần đạo rất hiểu, cũng rất ủng hộ! Nhưng còn đám tiểu hòa thượng này thì sao, ngươi phái bọn chúng tới đây làm gì hả? Đến cả võ giả Thất phẩm còn chưa tu luyện tới thì bảo vệ xương rồng như thế nào được?"
Nhìn theo hướng chưởng môn Võ Đang nói, mọi người nhìn thấy một nhóm hòa thượng trẻ em khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Ánh mắt ngây thơ, vừa nhìn là biết rất vô hại rồi.
"A di đà phật!" Trụ trì Thiếu Lâm Tự tỏ vẻ từ bi: "Bọn chúng không tới đây để bảo vệ bộ xương rồng mà đến để tụng kinh niệm phật cho bộ xương rồng, siêu độ linh hồn rồng, giúp nó sớm tới được miền cực lạc Tây Thiên!"
Mọi người tức giận đến nỗi muốn nổ tung!
Được lắm lão hòa thượng vô liêm sỉ này, chuyện này mà ngươi cũng biện minh được!
Đúng lúc đó, có một nhóm đạo sĩ trẻ tuổi hùng hổ đi tới. Nhìn trang phục đạo bào mà bọn họ đang mặc, rõ ràng là người của phái Võ Đang.
Nhóm người này rất đông, còn nhiều hơn cả người của Thiếu Lâm Tự, vừa đến đây đã bao vây tất cả các môn phái lại.
Lần này thì đến lượt trụ trì Thiếu Lâm bất mãn!
Hắn ta chắp tay trước ngực, lớn tiếng chất vấn: "A di đà phật! Chưởng môn Võ Đang, phái Võ Đang các ngươi phái nhiều đệ tử đến như thế là định làm gì thế hả?"
Chưởng môn Võ Đang ra vẻ đạo mạo: "Bọn họ cũng tới đây để bảo vệ bộ xương rồng!"
"Còn bọn chúng thì sao? Cũng đến bảo vệ xương rồng đấy à?" Trụ trì Thiếu Lâm Tự tức tối chỉ vào một nhóm tiểu đạo sĩ còn nhỏ.
Nhóm tiểu đạo sĩ này trông chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trong số đó còn có một vài trẻ em dưới mười tuổi, trên người không có một chút nội lực nào, hoàn toàn chưa bắt đầu luyện võ!
Ngươi đưa đám nhỏ này tới đây để làm gì?
Là trụ trì của Thiếu Lâm, minh chủ võ lâm, tốt xấu gì hắn ta còn biết giữ thể diện, đưa một vài tiểu hòa thượng có chút ít tu vi võ công đến.
Vậy mà Võ Đang các ngươi, đến cả một đứa bé mà cũng không buông tha! Đúng là quá đáng, không thể nhẫn nhịn nổi mà!
"Bọn chúng ấy à..." Chưởng môn Võ Đang mỉm cười tỏ vẻ hiền lạnh: "Bọn chúng tập võ ở Võ Đang bọn ta từ nhỏ, chưa từng rời khỏi sơn môn! Cho nên nhân cơ hội này, bần đạo đưa bọn chúng tới kinh thành để trải nghiệm, tiện thể tới xem bộ xương rồng! Chuyện này thì có gì to tát đâu, mọi người đừng để bụng, đừng để bụng nhé! Ha ha!"
Trụ trì Thiếu Lâm tức muốn nổ tung!
Chưởng môn của các môn phái khác cũng tức muốn nổ tung!
Lão đạo sĩ vô liêm sỉ nhà ngươi!
Những lời không biết xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra được sao? Ngươi lại bảo bọn ta đừng để bụng...
Như thế mà còn không để bụng được hay sao?
Nếu các ngươi có một, hai đệ tử có tư chất hơn người lĩnh ngộ được tuyệt học vô thượng từ bộ xương rồng vậy Võ Đang các ngươi sẽ bỏ qua bọn ta sao?
Đây là cuộc ganh đua liên quan đến số mệnh của môn phái, không thể xảy ra sai sót gì! Vì vậy, các môn phái bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.
Bọn họ gây ra động tĩnh hơi lớn, khiến Lâm Bắc Phàm bị người ta gọi tới can ngăn.
"Chuyện gì thế, xảy ra chuyện gì thế? Các vị đều là danh môn chính phái, là nhân vật có máu mặt trên giang hồ! Tranh cãi ồn ào thế này thì còn ra thể thống gì nữa hả?" Lâm Bắc Phàm cao giọng quát: "Chẳng lẽ các ngươi không thể bình tĩnh ngồi xuống, chém đối thủ hai nhát hay sao?"
Các môn phái: "Trời má!"
Rốt cuộc ngươi tới khuyên nhủ hay tới kích động người ta đánh nhau thế?
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ sâu xa: "Ta biết các vị anh hùng đều muốn bảo vệ bộ xương rồng! Tâm ý khẩn thiết của các ngươi, bản quan đều nhìn thấy hết rồi! Nhưng chuyện này thì có gì mà phải tranh cãi nào? Ai trả tiền thì được ở lại, không phải sao? Không có tiền, các ngươi tranh cãi thế nào đi chăng nữa cũng chẳng được ở lại! Các ngươi nói xem có phải chính là đạo lý này hay không? Phải giữ hòa khí thì mới phát tài!"
Các môn phái tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Bọn ta hòa khí thì ngươi phát tài!
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ theo quy tắc mà làm!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Lâm đại nhân nói có lý lắm!" Trụ trì Thiếu Lâm dằn lòng đưa ra ngân phiếu một trăm vạn lượng, nói: "Lâm đại nhân, đây là tiền của Thiếu Lâm Tự bọn ta, mong ngươi vui lòng nhận lấy!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà nhận tiền: "Các vị sư phụ Thiếu Lâm Tự, mời vào trong!"
Chưởng môn Võ Đang đau khổ đưa ra ngân phiếu một trăm năm mươi vạn lượng, nói: "Lâm đại nhân, đây là tiền của phái Võ Đang!"
Lâm Bắc Phàm lại híp mắt mỉm cười nhận tiền: "Các vị sư phụ phái Võ Đang, mời vào trong!"
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm cứ lần lượt vơ vét tiền của các môn phái này, chỉ trong nháy mắt đã hơn năm trăm vạn lượng bạc.