“Vương gia, đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt!”
Gia Cát tiên sinh nói: “Vương gia, vương gia nghĩ mà xem, quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt hợp tác với nhau, quân số lên đến cả trăm vạn, đây là một sức mạnh quân sự hùng hậu biết bao nên chắc chắn sẽ khiến triều đình tổn thất nghiêm trọng, ngược lại Võ Tây và Đại Nguyệt cũng thế, đây chẳng phải là cơ hội của chúng ta hay sao?”
Ký Bắc vương khẽ gật đầu: “Quân sư, ngươi nói đúng lắm…”
“Vương gia lại nghĩ mà xem, Võ Tây vương cõng rắn cắn gà nhà, mất đi đại nghĩa! Nữ đế của triều đình lại không bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tiên, thất đức vô năng! Giang Nam vương thì đã bị đánh bại từ lâu. Lúc này, ai là người có cơ hội kế thừa hoàng vị chứ?”
Ký Bắc vương chỉ vào chính mình: “Chắc là… chỉ có bản vương thôi!”
“Đúng vậy!”
Gia Cát tiên sinh kích động: “Chỉ có mỗi vương gia thôi! Mấy năm nay vương gia luôn ban ơn trạch, được tiếng là người tài đức, được mọi người công nhận là minh chủ! Tới khi ấy, vương gia mà lên tiếng thì chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ! Vương gia dẫn đại quân trấn áp phản vương, khôi phục giang sơn, như vậy thì hoàng vị nằm gọn trong tay vương gia rồi!”
“Quân sư nói phải! Quân sư nói phải lắm!”
Ký Bắc vương kích động vô cùng, hắn ta nói năng có hơi lộn xộn: “Đây đúng là ý trời! Đến cả ông trời cũng đang giúp bản vương, bản vương còn lo đại nghiệp không thành ư?”
“Vương gia nói chí phải, ông trời đang giúp chúng ta, chúng ta thắng chắc rồi!”
Ký Bắc vương nở nụ cười đắc ý: “Ha ha…”
Trừ Ký Bắc vương nhân cơ hội hành động ra thì các nước xung quanh Đại Võ cũng đang rục rịch.
Chỉ cần Đại Võ không giữ được cứ điểm Phượng Hoàng là bọn họ sẽ nhân cơ hội khởi binh đánh vào lãnh thổ Đại Võ.
Lúc này, bên căng thẳng nhất chính là triều đình.
Quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt bắt tay với nhau, quân số lên đến cả trăm vạn người, hơn nữa còn bao vây trong ngoài, tình thế còn nghiêm trọng hơn lần ở Hổ Lao Quan, triều đình đang đứng trước nguy cơ vô cùng to lớn.
Nữ đế lập tức triệu tập bách quan văn võ để cùng thương thảo đối sách.
“Tình hình cụ thể trẫm sẽ không nói nhiều nữa, các ngươi chắc cũng biết cả rồi! Võ Tây vương cấu kết với ngoại địch, cõng rắn cắn gà nhà, trăm vạn binh mã đang dần tiến đến dãy núi Phượng Hoàng, tình hình bất ổn cấp bách vô cùng! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Qua một hồi thảo luận, một phương án tác chiến cực kì hoàn thiện được đưa ra.
Trên thực tế, năm nay bọn họ phải đối mặt với hai cuộc chiến nên mọi người cũng khá có kinh nghiệm.
Cuối cùng, nữ đế gọi Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tình hình Đại Võ giờ đang rất cam go! Ngươi thiện chiến, đã giành được chiến thắng vinh quang trong hai trận đánh liên tiếp! Thế nên lần này trẫm lệnh cho ngươi làm giám quân, chỉ huy tác chiến tại núi Phượng Hoàng!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ, hắn đã biết mình không trốn được vụ này từ lâu, chỉ đành âm thầm thở dài một hơi, Võ Tây vương điện hạ, xin lỗi ngươi nhé!
Ban đầu ta cũng chỉ định tham tiền của ngươi mà thôi chứ không muốn mạng của ngươi, song giờ bệ hạ giáng chỉ, ta không thể không làm theo!
Ôi! Ta chỉ muốn làm một tên tham quan mà thôi, sao mà khó đến vậy nhỉ?
Lĩnh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm lập tức xuất phát.
Có điều hắn không hề sốt sắng, bởi lẽ cứ điểm Thanh Long cách cứ điểm Phượng Hoàng hơn tám trăm dặm, có thể nói là vô cùng xa xôi, năm mươi vạn quân Đại Nguyệt không thể đuổi đến nhanh chóng được.
Hơn nữa trên đường còn có quân mai phục, bọn họ sẽ lo liệu.
Ở một bên khác, quân Tà Nguyệt cũng biết được tin tức này, bọn họ vui mừng vô cùng.
“Quân Đại Nguyệt tiến vào Đại Võ rồi, cơ hội báo thù của chúng ta đã tới!”
“Đúng vậy, cơ hội ngàn vàng! Lúc ở Đại Nguyệt, chúng ta không thể làm gì được chúng! Song nếu chúng đã tới địa bàn của chúng ta thì tròn méo gì cũng phải theo chúng ta hết, đúng chứ?”
“Đúng đúng, trời đang giúp chúng ta!”
“Đánh du kích, đánh trận địa, còn cả đánh địa đạo nữa, chúng ta ra chào hỏi bọn họ trước đi nào!”
“Cho bọn họ đổ máu khắp Võ Tây!”
Tử Nguyệt công chúa hào hứng: “Các vị tướng sĩ, quân Đại Nguyệt đã tiến vào biên giới, cơ hội báo thù của chúng ta đến rồi! Chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, có thù báo thù, giết sạch bọn chúng! Để bọn chúng đã tới thì không còn đường về nữa!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Mọi người đồng thanh hô.
Vậy là quân Tà Nguyệt nhanh chóng hành động, tiến về phía đại quân Đại Nguyệt…
Lúc bấy giờ, quân Đại Nguyệt đã vào tới đất Võ Tây, thẳng tiến tới dãy núi Phượng Hoàng cách đó tám trăm dặm.
Người thống lĩnh binh mã Đại Nguyệt là Công Tôn Vô Địch. Hắn ta không những là một cường giả Tiên Thiên mà còn dẫn quân đánh trận nhiều năm, chiến tích lẫy lừng, được người ta gọi là chiến thần nên rất được triều đình Đại Nguyệt tin tưởng, giao cho dẫn đầu đại quân năm mươi vạn người tiến đánh Đại Võ.
Lúc đi tới lãnh thổ của Đại Võ, tâm trạng của Công Tôn tướng quân vô cùng kích động.