“Dân chúng toàn là dân đen, có quyền thế gì được? Các ngươi bắt nạt bọn họ có gì thú vị sao? Chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực, còn không có lợi ích gì? Còn không bằng đi bắt nạt kẻ có tiền, hành hạ bọn họ mới sảng khoái được!”
Các quan: “Vãi!”
“Nhưng chúng ta phải tham ô của mấy người có tiền đó thế nào?” Một viên quan hỏi với vẻ nơm nớp lo sợ.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Đồ ngu, đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu được à? Chỉ cần định tội cho bọn họ rồi bắt bọn họ vào đây, không phải là có không gian hoạt động rồi sao?”
“Ví dụ như tay viên ngoại mà vừa rồi mà bản quan bắt vào đây, dựa theo luật pháp của Đại Võ hắn ta phải chịu tám mươi hèo và ngồi tù năm năm! Ngươi nói xem một người béo trắng không thể chịu khổ được như hắn ta sẽ bằng lòng giao tiền miễn đánh, hay là muốn chấp nhận tám mươi hèo đây?”
Đôi mắt của các quan viên sáng lên: “Chắc chắn là chịu nộp tiền rồi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Hắn ta phải chết dí ở chỗ chúng ta những năm năm, ngươi nói xem hắn ta bằng lòng tốn tiền được ăn ngon uống ngon hay là muốn ăn cám bã, uống nước đọng như người khác?”
Mắt các quan lại sáng như đèn pha: “Chắc chắn là tốn tiền hưởng thụ rồi!”
“Điều kiện trong nhà ngục rất gian khổ lại không có tự do, ngươi nói xem hắn ta có muốn giảm hình ra ngoài không?”
Mắt các quan càng sáng rực hơn: “Chắc chắn muốn rồi!”
“Vậy hắn ta phải làm thế nào?”
Các quan đồng thanh hô: “Bỏ tiền giảm hình!”
Lâm Bắc Phàm vỗ đùi một cái, cười bảo: “Các ngươi xem, mấy cái này đều không phải là cơ hội hay sao? Chỉ cần bắt bọn họ vào đây là chúng ta có thể đưa ra điều kiện trong phạm vi chức trách của mình! Đây cũng không phải mua bán một lần, sau khi vụ án kết thúc là hết mà chúng ta có thể vặt từ đầu đến chân, chỉ cần bọn họ không chịu được khổ thì chỉ có thể không ngừng bỏ tiền!”
“Cứ như thế…”
Hắn cười đắc ý: “Chúng ta có thể biểu dương chính nghĩa thay dân chúng, không thẹn với triều đình, không thẹn với bách tính, càng không thẹn với lương tâm! Còn có thể vớt được một khoản từ trong đó, một mũi tên trúng nhiều đích, chẳng phải là quá tuyệt hay sao?”
“Đại nhân! Tuyệt, thật sự quá tuyệt vời!”
Mọi người đều dựng ngón cái, phục hắn sát đất.
“Các vị đồng liêu quá khen rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cho nên sau này khi thẩm lý vụ án phải nghiêng về dân chúng cho ta! Dân chúng mệnh khổ, dễ dàng cá chết lưới rách nên không thể bắt nạt! Nhưng mấy người có tiền có quyền đó có thể bắt nạt đến chết! Chỉ cần không một gậy đánh chết bọn họ thì bọn họ đều sẽ chịu thua cả thôi!”
Mọi người gật đầu mỉm cười, dường như đã nhìn thấy một con đường tiền tài trải về phía bọn họ rồi.
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Chỉ cần việc này làm tốt, bản quan xin hứa có thể chia hai phần tiền tham ô được từ tay bọn chúng cho các ngươi, tám phần còn lại đều thuộc về ta!”
Đôi mắt của mọi người sáng choang.
Nhưng có một vị thông phán không hài lòng cho lắm: “Đại nhân, có thể cho thêm một chút được không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Có thể, ta có thể cho tám phần!”
Đối phương mừng rỡ như điên: “Cảm ơn phủ thừa đại nhân!”
“Nhưng sau này bắt nạt phải người có quyền có thế, ví dụ như các quan trong triều thì ngươi tự đi mà gánh!”
“Đậu má!”
Mặt đối phương lập tức biến thành màu tương đỏ.
Một viên quan nhỏ như hắn ta hoàn toàn không thể gánh nổi!
Bất cứ người nào nhảy ra cũng có thể giết hắn ta đến một tí cặn bã cũng chẳng còn.
Thông phán cười lấy lòng: “Vẫn là phủ thừa đại nhân tới gánh đi! Đại nhân ngươi mang áp lực lớn như thế, cầm nhiều tiền là đương nhiên, cho nên hạ quan đồng ý hai tay hai chân!”
“Hạ quan cũng tán thành phủ thừa đại nhân lấy nhiều!”
“Phủ thừa đại nhân vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả tí nào!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Các vị đồng liêu, vì bệ hạ, vì dân chúng, càng vì trái tim chính trực đó của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng! Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”