“Đem đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.
Chủ nhà sốt sắng vô cùng, hắn ta vội vã xông đến ngăn cản: “Không được đem đi, đây là tiền dưỡng lão của mẹ ta, là tiền bảo đảm sinh mạng, các ngươi lấy đi thì nhà ta biết phải làm sao?"
“Cút ra!” Một binh lính đá cho hắn ta một cái, hắn ta bèn ngã chổng vó.
Tiếp đó, bọn họ lại lục soát được hai tấm chăn bông và một vài chiếc áo bông.
“Mang đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.
Chủ nhà đang ngã chổng vó lại càng sốt sắng hơn: “Cái này cũng không được lấy, giờ đang là mùa đông lạnh giá, nếu các ngươi lấy hết chăn bông áo bông thì cả nhà ta sẽ chết cóng mất!"
“Cút!” Binh lính lại đạp cho hắn ta một cước, chủ nhà lại ngã phịch xuống. Tiếp đó, bọn họ lục soát được một vại gạo.
"Mang di!"
Chủ nhà sốt sắng: “Không được lấy cái này, nhà ta chỉ còn chút xíu gạo này thôi! Các ngươi mà lấy đi thì cả nhà ta sẽ chết đói! Quan lão gia, xin ngươi đó, tha cho chúng ta một con đường sống với!"
“Cút ra!"
Tiếp đó, bọn họ lại lục soát thêm được rất nhiều đồ có giá trị, tất cả đều được mang đi.
Chủ nhà cứ ngăn cản hết lần này đến lần khác, ngã đến mức đầu rách máu chảy, mặt mũi xanh tím sưng húp, song vẫn không thể ngăn cản được.
Cuối cùng, vị tướng lĩnh kia bắt đầu thấy bực mình, hắn ta lôi thanh đao giắt bên eo ra rồi kề bên cổ chủ nhà, nói: “Ngươi còn dám lắm lời nữa thì ngươi, và cả vợ con ngươi đều sẽ rơi đầu!"
“Ta... ôi chao!” Chủ nhà nhìn những người nhà của mình, hắn ta bèn từ bỏ đấu tranh.
Sự việc này xảy ra khắp trên đất nước Bạch Tượng.
Quan lại dẫn đầu cướp bóc, giành đi hết những thứ đáng tiền của dân chúng.
Những kẻ nào phản kháng hay không phối hợp thì đều bị áp giải đến đại lao hoặc bị quan viên, binh lính đánh đập, chửi mắng, thậm chí có nhiều người dân đã bị đánh chết.
Những người dân ở lại nước Bạch Tượng không thể ngờ được chuyện này. Ban đầu bọn họ còn tưởng trận bạo loạn đã kết thúc, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ đến, nhưng kết quả thứ chờ đón bọn họ lại là một cơn ác mộng, tất cả những thứ có giá trị trong tay bọn họ đều bị cướp bằng hết, vì thế mà rất nhiều người đã phá sản. Trận thiên tai không khiến bọn họ chết, kết quả bọn họ lại chết dưới tay một triều đình thối nát. Trong lòng bọn họ phẫn nộ vô cùng, đồng thời bọn họ cũng rất hối hận.
“Quốc vương quá tàn bạo, vậy mà hắn ta lại dám đối xử với chúng ta như vậy, đúng là khiến người ta phải phẫn nộ!"
“Biết trước thì ta đã theo đám người kia chạy tới Đại Võ rồi!"
“Đúng vậy đó, bọn họ tới Đại Võ còn có cơm ăn, hiện giờ chúng ta đến cơm cũng chẳng được ăn nữa rồi!"
"Khi ấy chúng ta chế giễu bọn họ rời bỏ quê hương đi làm ăn mày! Giờ mới nhận ra cách làm của bọn họ là đúng, còn chúng ta mới là những người sai, chúng ta mới là những kẻ ngốc nghếch, đúng là vô cùng ngốc nghếch!"
"Hiện giờ những người đó đều đi hết rồi, ai thay chúng ra ra mặt đây?"
Cùng lúc đó, châu báu vàng bạc, những tài nguyên từ khắp nơi trong nước đều được tập trung tại hoàng cung. Bạch Tượng vương nhìn số vàng bạc châu báu chất thành núi mà chau mày: “Mới được chút đỉnh này thôi sao? Còn kém nhiều lắm! Nếu trong ba tháng không tích góp đủ cống phẩm, Đại Võ mà tức giận và phái binh tới đây thì..."
Có quan viên ở phía dưới hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi, thực sự không còn lục soát thêm được gì nữa! Mọi người vừa mới trải qua thiên tai, tài vật hạn hẹp, cực kì khó khăn..."
Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Nếu đã không lục soát được gì nữa thì bảo bọn họ đi làm việc, làm ra cho bản vương! Bất kể thế nào cũng phải góp đủ cống phẩm trong vòng ba tháng cho bản vương! Bằng không bản vương giữ bọn họ lại để làm gì?"
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là binh mã của triều đình Bạch Tượng lại tiếp tục hành động.