“Bệ hạ, thần tới là muốn hỏi bệ hạ một số chuyện, hỏi xong thì thần đi, không làm lỡ chuyện gì của bệ hạ đâu!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
Trong lòng nữ đế hoang mang vô cùng, chuyện mà nàng vẫn luôn trốn tránh đã tới rồi! Nàng muốn chạy trốn quá, thế nhưng giờ nàng có thể trốn được đi đâu chứ?
Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình cảnh này, tiếp theo đây nàng phải làm gì bây giờ?
Sốt ruột quá!
“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi..."
“Khoan đã!"
Nữ đế gọi: “Lưu công công, các ngươi cũng lui xuống đi!"
Thái giám và cung nữ bèn lui xuống.
Giờ trong phòng chỉ còn Lâm Bắc Phàm và nữ đế.
Nữ đế chột dạ vô cùng, nàng cũng xấu hổ lắm: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có chuyện gì thì..."
Hai tay nàng siết chặt chăn, nhỡ đâu nàng không chịu được thì sẽ lập tức chùm chăn lên, che đi nội tâm xấu hổ của mình.
“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi hoàng phu mà bệ hạ chọn có phải là thần hay không?” Lâm Bắc Phàm hỏi một cách nghiêm túc, ánh mắt hắn dính chặt lấy nữ đế, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nữ đế lại càng chột dạ hơn nữa, nàng cúi đầu không dám nhìn Lâm Bắc Phàm, lí nhí nói: “Đúng..."
Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nghe thấy.
Nhận được câu trả lời của nữ đế, Lâm Bắc Phàm không biết là đang vui hay đang buồn.
Vui cũng đúng, vì hắn được nữ đế nhìn trúng.
Nữ đế là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ, hơn nữa nàng còn xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, không biết là người tình trong mộng của biết bao nam nhân, song cuối cùng lại “rơi vào tay” hắn! Còn buồn là vì mặc dù nữ để xinh đẹp nhưng nàng lại có quyền có thế, rất ngang ngược! Sau này làm chồng nàng thì hắn sẽ chẳng còn tự do nữa, không thể tiếp tục phong lưu nữa, chẳng phải sao?
“Bệ hạ, bắt đầu từ khi nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bắt đầu từ khi nào?” Ánh mắt nữ đế có hơi hoang mang, nàng nhớ lại từng lúc ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm, bọn họ âm thầm phấn đấu vì Đại Võ, vì dân chúng, có lúc vui vẻ có lúc rơi nước mắt...
Có thể nói hai người là quân thần và cũng là bạn bè, cũng là chiến hữu kề vai sát cánh... Nàng cũng không biết từ lúc nào mà Lâm Bắc Phàm đã đi vào trái tim nàng, chiếm giữ một vị trí quan trọng.
Nữ để suy nghĩ nghiêm túc, đoạn nói: “Chắc là một năm trước!"
Một năm trước, chuyện của tiểu quận chúa và Lâm Bắc Phàm đại náo hoàng cung và cũng tác động đến nàng.
Hôm ấy Bạch Quan Âm phân tích cho nàng, khiến nàng nhận ra và nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Lâm Bắc Phàm, nàng cảm thấy nên tiến thêm một bước rồi.
Bởi vì nàng không muốn mất Lâm Bắc Phàm, Đại Võ cũng không thể không có hắn.
Lâm Bắc Phàm thầm hừ một tiếng.
Cái miệng của nữ đế đúng là dối trá! Một năm trước?
Rõ ràng là từ lúc hắn vào triều làm quan là nữ đế đã nhìn chằm chằm hắn rồi!
“Bệ hạ, vi thần có thể từ chối chuyện hôn sự không?” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ngươi dám!” Nữ đế tức đến mức bật dậy.
Lâm Bắc Phàm mắt chữ A miệng chữ O, nữ đế trông thấy vậy bèn nằm xuống, tỏ vẻ yếu ớt.
Thế nhưng nàng vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt uy hiếp: “Ái khanh, ngươi thấy trẫm bị ngươi làm cho tức đến mức long thể cũng không bình thường nữa! Ái khanh, hôn sự đâu phải trò đùa! Ngươi và trẫm một người là đương kim chí tôn, một người là thừa tướng đương triều, chỉ có ở bên nhau thì mới có lợi cho Đại Võ! Bằng không sau này triều đình biến động, quốc gia bất ổn! Huống hồ trẫm phó thác mình cho ngươi ngươi thấy tủi thân sao?"
“Bệ hạ, bệ hạ xem trọng thần là vinh hạnh của thần! Thế nhưng hôn sự không phải chuyện đùa, với vi thần cũng thế! Thế nên chúng ta phải quy ước ba điều, bằng không thần sẽ không chấp nhận!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Nữ đế tức đến mức bật cười!