“Tông Sư cũng chưa chắc đã có bản lĩnh này! Dù có là Tông Sư thì cũng chỉ khống chế được linh khí hoạt động trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể đơn giản như cách hắn làm được! Năng lực này của Lâm Bắc Phàm đúng là chẳng khác gì thần tiên!"
Có người điên cuồng lên tiếng: “Ai đó nói cho ta biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra được không?"
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải há hốc mồm!
Mọi người đều biết Lâm Bắc Phàm chỉ là một thư sinh, hắn học rất giỏi, đỗ trạng nguyên rồi vào làm quan trọng triều đình, tới hiện giờ trở thành nhân vật số một số hai trong triều.
Ba năm nay, hắn chưa từng thể hiện bất cứ điều gì liên quan đến tu vi và võ công. Thế nhưng hiện giờ, trước mặt mọi người, hắn lại... bay lên.
Hơn nữa còn bay rất tự nhiên, trông cứ như thần vậy... Điều này là điều mà một cao thủ võ lâm thông thường sẽ không bao giờ làm được!
Quá thử thách thế giới quan của mọi người rồi!
Chỉ có nữ đế là âm thầm đắc ý, tên này cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi, ha ha!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã bay đến trước mặt lão giả kia. Lão giả như gặp phải kẻ địch lớn, toàn thân hắn ta căng cứng, hai đầu mày nhíu chặt lại.
Mãi đến giờ hắn ta vẫn chưa thể nhìn ra được điều gì từ Lâm Bắc Phàm.
Đối phương không hề có dấu tích của việc tu luyện, hắn đã tu luyện loại võ công gì, đạt đến trình độ nào, những điều này hắn ta chưa thể nhìn ra được.
Cũng bởi thế mà hắn ta mới hoang mang.
Bởi lẽ hắn ta đang là cường giả Đại Tông Sư, thực lực thuộc top đầu trong thiên hạ, hắn ta không nhìn ra được gì trên người Lâm Bắc Phàm chứng tỏ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường.
Ít nhất thực lực của hắn tuyệt đối không kém hơn hắn ta là bao!
Hay lắm, ban đầu chỉ muốn tới giết hai người để trả ân tình, chẳng ngờ hắn ta lại lôi ra được một con cá lớn! “Ngươi... rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Lão giả hỏi.
“Bản vương chính là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình Đại Võ, đồng thời cũng là hoàng phu của bệ hạ Lâm Bắc Phàm! À, còn là một trong những người ngươi muốn giết nữa!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười. “Không thể nào!” Lão giả quả quyết nói: “Theo như những gì bản tọa biết thì Lâm Bắc Phàm chỉ là một tên thư sinh lợi hại mà thôi, không thể nào có thực lực tu vi như thế này được!"
“Chẳng có gì là không thể cả!"
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: “Trước kia, bản vương quyền cao chức trọng, có người hầu kẻ hạ nên không cần phải sử dụng đến võ công thôi! Nhưng hiện giờ ngươi đến giết ta nên ta không thể không ra tay!"
“Rốt cuộc tu vi hiện giờ của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào?” Lão giả lại hỏi.
Những người bên dưới đều dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy ta nói cho ngươi rồi cơ mà, mạnh hơn ngươi một chút!"
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
Lão giả lại quả quyết nói: “Bản tọa đã tu luyện một trăm năm mươi năm, thực lực mới có thể đạt tới hàng Đại Tông Sư! Ngươi mạnh hơn bản tọa một chút, trừ phi ngươi đã..."
Còn chưa nói xong, lão giả đã trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chấn kinh.
Hắn ta bất giác lùi lại một bước và nhảy tới một tòa cung điện khác, kéo giãn khoảng cách.
Mọi người đều nóng lòng.
“Lão giả này có ý gì thế? Còn chưa nói xong đã rút lui à?"
“Đúng là chỉ được cái miệng!"
“Thực ra lão giả kia cũng nói rồi, hắn ta nói tu vi của hắn ta đạt đến trình Đại Tông Sư, nhưng thừa tướng còn mạnh hơn hắn ta một chút, vậy thì có khả năng."
“Thừa tướng đã tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao rồi!"
“Đại Tông Sư tối cao!"
“Đại Tông Sư tối cao!"