Lâm Bắc Phàm đưa cơm trắng trong tay mình qua, lớn giọng nói: “Thần tặng bệ hạ bình thịnh thế (hồng)"
Quả hồng và chữ thế đồng âm Quả hồng và chữ thế đồng âm “Mời bệ hạ thưởng thức!"
Nữ đế ăn hai miếng, nàng thích vô cùng.
Bách quan trong triều đều phục sát đất.
Đúng là thừa tướng, lần nào tặng quà cũng mang ngụ ý sâu xa khiến bệ hạ vui vẻ, quan trọng là còn rẻ nữa!
Chẳng trách mới làm quan hai năm mà hắn đã ngồi được lên đầu mọi người! Đúng là có thiên phú làm quan, không phục không được!
Tiếp đó, bách quan lần lượt tặng quà năm mới, nữ đế cũng nhận lấy một cách vui vẻ.
Sau đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Ngày thường mọi người muốn ăn cũng không được mỹ vị cung đình, muốn uống cũng không được uống rượu ngon cung đình, song giờ những thứ này đều được mang lên khiến mọi người ăn no uống say, vô cùng vui vẻ.
Còn có cả ban nhạc của cung đình đàn ca nhảy múa giúp mọi người trợ hứng.
Trông cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ấy, nữ đế không khỏi nhớ lại những chuyện trong một năm nay. Mặc dù gặt hái được nhiều thành công song cũng chẳng dễ dàng gì!
Đại quân tám mươi vạn người của Đại Hạ sang xâm lược Đại Võ, cuối cùng bị đánh bại! Giang Nam vương, Võ Tây vương, Ký Bắc vương đều đứng lên khởi nghĩa, song tất cả đều bị thu phục, đất nước kết thúc hai mươi năm chia năm xẻ bảy, trở lại thống nhất, toàn vẹn!
Nạn châu chấu xuất hiện và thiên tai lạnh giá kéo tới, bọn họ đều vượt qua một cách an toàn, bờ cõi biên cương được mở rộng, nước Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!
Lúa Thái Bình được nghiên cứu và phát triển thành công, sản lượng tăng mạnh!
Cục diện của Đại Võ đã thay đổi long trời lở đất!
Tất cả những điều này đều nhờ một người!
“Lâm ái khanh, một năm nay đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm kính ngươi một ly, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho Đại Võ!"
Nữ đế nâng ly rượu, trịnh trọng nói với Lâm Bắc Phàm.
“Bệ hạ quá lời rồi, mời!” Lâm Bắc Phàm cũng bưng ly rượu lên.
Uống rượu xong, nữ đế lại nâng ly, lớn giọng nói: “Kính thừa tướng!"
“Mời bệ hạ, mời các vị đồng liêu!” Lâm Bắc Phàm đáp lễ...
Đại triều hội kết thúc trong sự vui vẻ.
Ngày hôm sau chính là mùng hai tết, Lâm Bắc Phàm cũng không được nhàn rỗi, bởi vì các quan văn võ trong triều đều tới chúc tết hắn.
Người đầu tiên tới chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu. Trong số các quan thì hắn ta là người có quan hệ không tốt với Lâm Bắc Phàm nhất, người đã đấu đá với hắn từ lúc hắn mới vào làm quan đến nay, mãi cho đến khi biết hắn đã trở thành thừa tướng mới dừng lại. Thế nhưng dù quan hệ giữa hắn ta và Lâm Bắc Phàm có không tốt cách mấy, dù hắn ta có không tình nguyện ra sao thì bắt buộc hắn ta vẫn phải đến chúc tết, phải làm cho tròn những lễ nghi này, đây chính là một trong những quy tắc ngầm trong quan trường.
Nếu như ngươi không làm thì chứng tỏ ngươi không hiểu chuyện, sẽ khiến người ta chê cười. Thậm chí sẽ còn bịLâm Bắc Phàm gây khó dễ, như vậy thì càng phiền phức hơn.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu dẫn các quan viên trong Lại bộ tới chúc tết.
“Chúc thừa tướng đại nhân năm mới cát tường, vạn sự như ý!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Các vị đồng liêu đừng khách khí! Bản quan cũng chúc các vị năm mới an khang, vạn sự như ý, thăng chức thành công!"
“Cảm ơn thừa tướng đại nhân!” Các quan viên của Lại bộ đồng thanh nói.
Tiếp đó là quan viên ở Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Lục Phiến Môn, nha môn kinh thành, Quốc Tử Giám...
Tất cả đều đến chúc tết!
Cứ từng tốp từng tốp một, liên miên không dứt, hoàn toàn không dừng lại được.
Trừ các quan viên ra thì còn một vài thế gia đạo tộc, các thương nhân nổi tiếng, các nhà Nho... cũng tới chúc tết Lâm Bắc Phàm.