Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên: “Bệ hạ, sở dĩ ngươi do dự chưa quyết định chẳng qua là muốn trả cái giá nhỏ nhất nhưng nhận được lợi ích lớn nhất! Nếu có thể đánh hạ được nước Bạch Tượng với cái giá nhỏ bé sẽ càng tốt hơn, vị thần nói có đúng không?"
Đôi mắt của nữ để sáng ngời: “Ái khanh nói chí phải, đây chính là suy nghĩ của trẫm, có hơi viển vông hão huyền, ngươi có cách gì không?"
“Thần quả thật có một suy nghĩ có lẽ có thể thực hiện được!"
Đôi mắt của nữ đế càng sáng hơn, vậy mà có thật này!
Các Nữ đế vội nói: “Ái khanh, mau nói ra đi!"
quan đều kinh ngạc, như vậy mà cũng có thể làm được, làm sao có thể?
“Bệ hạ chớ nôn nóng, vị thần sẽ nói ngay đây!"
Lâm Bắc Phàm giơ ba ngón tay ra: “Chúng ta xuất binh thảo phạt nước khác chẳng qua chỉ vì ba mục đích, một là đất đai, hai là tài phú, ba là nhân khẩu!"
Nữ đế gật đầu, nghe Lâm Bắc Phàm nói tiếp.
“Cách làm truyền thống chính là dẫn binh đánh trận, chỉ cần đánh hạ mảnh đất này vậy thì tài phú và nhân khẩu ở vùng đất này hiển nhiên sẽ thuộc về chúng ta! Nhưng làm như thế chắc chắn sẽ phải trả cái giá to lớn. Cái giá này là gì thì cũng không cần ta phải nói nhiều thêm nữa, mọi người đều biết cả rồi!” Mọi người lại gật đầu.
“Nhưng tình hình hiện giờ khá đặc thù, nước Bạch Tượng nội loạn liên miên, hai nước lớn láng giềng cũng lo thân mình còn chưa xong, tình thế này đúng là nghìn năm khó gặp, quá có lợi cho Đại Võ!"
"Chúng ta có thể dùng một cách khác, trước lấy được nhân khẩu, sau lấy được tài phú, cuối cùng là đánh hạ toàn bộ vùng đất này! Như vậy cái giá phải trả sẽ ít hơn rất nhiều!"
Nữ đế nôn nóng hỏi: “Ái khanh, cụ thể phải làm thế nào!"
“Cách rất đơn giản!"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Bệ hạ, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là mở rộng cổng thành, chào đón dân chúng ở nước Bạch Tượng tiến vào nội cảnh Đại Võ lao động cày cấy là đã đủ để giải quyết vấn đề đầu tiên rồi!” Nữ đế và các quan: “Hửm?"
Lâm Bắc Phàm không thể không giai thích sâu hơn: “Bệ hạ, sở dĩ dân chúng Bạch Tượng phất cờ khởi nghĩa không chỉ vì tức giận triều đình Bạch Tượng vô năng, làm tổn hại đến tính mạng của dân chúng mà còn vì một điểm quan trọng nhất đó chính là sau khi trải qua thảm họa băng tuyết, dân chúng Bạch Tượng đã nghèo rồi, không còn đường sống gì nữa, cho nên chỉ có thể làm phản!"
“Căn cứ theo những gì vị thần tìm hiểu thì người dân nước Bạch Tượng nhập quan kiếm ăn đã đạt đến năm, sáu vạn người. Con số này đều xếp hạng đầu ở các cửa khẩu lớn! Chứng minh bọn họ thật sự không thể sống tiếp được cho nên mới không thể không tha hương cầu thực!"
Nữ đế và các quan hơi đăm chiêu.
“Nếu lúc này chúng ta mở rộng cổng thành chắc chắn sẽ càng có nhiều dân chúng Bạch Tượng đổ xô đến hơn!
Khu vực gần với nước Bạch Tượng là Võ Tây, nơi đó đất rộng người thưa, cho dù toàn bộ dân nước Bạch Tượng vào đây thì vẫn có thể hoàn toàn chứa được hết!"
“Trước đây, khu vực Võ Tây là một nơi đất đai cằn cỗi, rất nhiều chỗ không có cách nào trồng trọt lương thực, nhưng bây giờ đã khác rồi! Chúng ta đã có lúa Thái Bình, rất nhiều chỗ đều có thể trồng trọt, cái thiếu chỉ có người mà thôi! Chỉ cần thu hút dân chúng Bạch Tượng tới Võ Tây vậy rất nhiều đất hoang sẽ biến thành ruộng tốt, lương thực chắc chắn sẽ tăng sản lượng!"
“Sau đó, chúng ta lại cho bọn họ một vài đãi ngộ quốc dân, bọn họ chắc chắn sẽ đội ơn vô vàn! Cứ như thế, trong tay bọn họ có lương thực sẽ không chết đói, lại có thể ở Đại Võ an cư lạc nghiệp, khoảng hai, ba năm sau, không phải bọn họ đã biến thành dân của ta rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm cười tự đắc, nói: “Hoàn toàn không cần đánh đã có thể cướp được dân Bạch Tượng, hơn nữa bọn họ còn đội ơn chúng ta, nhẫn nhục chịu khó, làm trâu làm ngựa, lẽ nào thế này không tốt sao?"
Đôi mắt của mọi người đều sáng ngời: “Đúng ha!"